Chiều nay, tự nhiên thấy giám đốc cũ ghé thăm trạm.
Lại một chuyến xe, không biết xếp vào loại tiếp khách, hay tri ân, hay đơn giản chỉ là ngẫu hứng ...
Thôi thì, cũng chẳng nên hẹp hòi gì.
Thấm thoắt mới đó mà ổng nghỉ hưu đã hơn 10 năm. Ông già đi cùng, cũng một quan chức hưu trí mà hắn không quen, hỏi hắn có biết ông kia (tức giám đốc cũ) không? Hắn chỉ cười, giám đốc cũ cũng cười. Anh cán bộ đi cùng phải nói, giám đốc và trợ lý giám đốc mà ...
Ngày ấy, trợ lý ghét giám đốc lắm. Ghét đến độ nhiều lúc gặp chẳng thèm chào. Nộp đơn từ chức không chỉ 1 lần (không phải kiểu tự ái, mà thực sự không muốn làm và biết không làm được gì). Rốt cục phải đến thời giám đốc mới hắn mới được bỏ quan hoàn phó thường dân.
Sau này nhìn lại, công nhận ổng tuy dốt song vẫn còn tốt. Vì những đời giám đốc sau ngày càng tệ (ông sau dốt hơn và tham hơn ông trước). Âu đó cũng là quy luật chung về quan lại ở đất nước này.
Công bằng mà nói, thỉnh thoảng cũng khen ổng một tiếng, đúng thì thôi. Nhưng cứ có cảm giác sao sao. Vốn dĩ dân ta có lối khen người đã khuất. Và tôn sùng cá nhân quá đáng nữa. Khen ai thì người đó là thánh chứ chẳng phải người nữa.
Như mấy hôm nay xúm lại khen gã phó thủ tướng vậy. Ừ thì có điểm tốt, nhưng phải chăng dân tộc đã trở nên quá đói khát và mong chờ dựa dẫm?
Thế mà hở ra lại chê bai giới trẻ sùng bái các ca sĩ K-pop. Sao không tự hỏi, lũ trẻ ở đâu mà ra ...
Thứ Sáu, 15 tháng 5, 2015
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét