Tối hôm ấy Sài gòn thất thủ thì chiều hôm ấy hắn rời Đà nẵng mưa bay ra Quảng trị nắng gió.
Lần đầu tiên ra bến xe đúng giờ (chính xác hơn là có giờ để mà đúng). Chọn xe Hoàng Hải. Một dạng xe buýt chạy đúng tuyến đúng giờ đã trở thành cái "mới" (!?). Thôi thì cũ người mới ta, củng cố chút niềm tin không phải cái gì mới ... cũng tệ (!!).
Quê hương vẫn đó, dường như không thể cũ hơn nữa. Với những điệp khúc ... chỉ biết gượng cười.
Có chủ đích tìm gặp một người bạn cũ. Học chung cấp 2, đã 33 năm có lẻ. Thực ra khoảng giữa có một lần gặp nhau, cuộc gặp lờ mờ trong men và trong nghèo khó.
Bạn vẫn ở quê bạn, nét quê không quá mới nhưng đã khác xa ngày xưa. Nên cuộc nhậu cũng khác, tiếc là chưa được nói chuyện nhiều hơn. Mừng thấy sắc khí bạn nhiều phần trở lại.
Ngày ấy bạn nổi danh giỏi (toán) nhất huyện. Khác trường, gặp nhau trong không khí "gà chọi" của một thời. Từ gườm gườm nhau của 2 trường năm ấy mạnh nhất huyện đến cùng đứng chung trong 1 đội tuyển để "chọi" các huyện khác.
Chỉ là, có lẽ hắn đã may mắn hơn ... Thêm một bạn cũng từ cái thời mông muội ấy, huyện khác. Nay giữa ba người bạn là mồi và bia. Mấy cái "trường gà" xưa như đã lùi xa ... xa lắm ...
Thứ Tư, 28 tháng 9, 2016
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
2 nhận xét:
có tài mà ko được dụng ạ?
Ờ, xứ này vẫn vậy mà ... :)
Đăng nhận xét