Thứ Hai, 16 tháng 1, 2017

Già

Sáng nay tình cờ đọc 2 bài viết. Một nói về việc tìm gốc gác thông qua ngôn ngữ. Một nói về chữ Hán - chữ Nôm - chữ Quốc ngữ và văn học tiếng Việt.

Tự nhiên nhớ 2 câu thơ mà hắn rất thích. Có phải càng già càng thích không? Và có phải vì già mà cứ thường lẫn lộn?

Lắm lúc trong đầu ngân lên 2 câu bản gốc thì không nhớ ra 2 câu dịch mà hắn yêu thích là như thế nào. Lại có lúc nhớ 2 câu dịch cực hay của Phan Kế Bính thì không tài nào hình dung ra 2 câu gốc ra sao. Huhu.



世事悠悠奈老何
無窮天地入酣歌

Thế sự du du nại lão hà
Vô cùng thiên địa nhập hàm ca

Việc đời bối rối tuổi già vay
Trời đất vô cùng một cuộc say

Không có nhận xét nào: