Hôm nay bỏ đạo nói chuyện đời. Không biết bởi cuối năm Tết đến, hay tại trời quá lạnh.
Lạnh thì hắn đã từng ở những nơi nhiệt độ thấp hơn rất nhiều. Cũng từng ở trong những hoàn cảnh phải mặc nhiều quần áo hơn. Nhưng nay vẫn thấy lạnh dù quần áo đủ đầy.
Mới khoảng 2 năm trước đây hắn còn hay nói, ĐN hầu như không có mùa đông. Năm nào cũng chỉ một áo khoác mỏng là đủ. Song, cũng giống như các cụ ở quê lúc trước vẫn thở phào mỗi năm khi hết tháng Tám âm lịch, rằng đã hết mùa bão lụt. Nay, dường như mọi sự đã khác.
Mà, thực sự thì, khác đã lâu. Cho nên mấy thằng đế quốc tư bản giãy chết suốt ngày ngồi lo biến đổi khí hậu. Có điều với dân xứ thiên đường ăn chưa no lo chưa tới thì ngày ấy vẫn còn rất xa xôi.
Mà, cứ đổ tội cho đói nghèo, chứ thực ra là vì vậy mới đói nghèo. Dân ta, tóm lại có một chữ: lười. Lười lao động. Lười suy nghĩ. Nghĩ hơi xa là ... mệt óc. Chưa nói đến khí hậu, miếng ăn hàng ngày biết bẩn đấy mà còn ... kệ.
Hôm rồi hắn gặp bạn sống ở châu Âu về thăm quê. Kể rằng giới trẻ bên ấy ngày nay sống rất vất vả. Với tương quan thời gian làm việc và thu nhập, nhiều bạn trẻ cả nam lẫn nữ đều phải chọn cuộc sống độc thân.
Bạn nghĩ xứ ta cũng vậy. Uh, cũng vậy, nhưng mới chỉ một số ít mà thôi. Đa số vẫn lê la ngoài kia. Và hài lòng. Và tự hào. Và hạnh phúc nhất nhì thế giới.
Người Mỹ, người Nhật đã lao động cật lực từ lâu. Và vì thế, họ có vị thế trên thế giới. Lục địa già châu Âu có nền tảng lâu đời, làm việc chất lượng cao, văn hoá phát triển, mà còn có nguy cơ bị bỏ lại phía sau. Thế giới phẳng, nếu tự chấp nhận kém cỏi, sẽ bị đẩy xuống còn kém hơn nữa.
Một dân tộc có tương lai đi nhặt rác cũng không xa gì ...
Thứ Tư, 7 tháng 2, 2018
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét