Hôm rồi tình cờ nghe mấy bà chị nói chuyện giáo viên soạn giáo án. Rằng thực ra chỉ chép lại giáo án năm trước để đối phó, chứ soạn gì. Mà, cũng không dạy theo giáo án. Sau này, vất vả vì đổi mới liên miên.
Ngồi nghe chuyện, hắn nghĩ tới Pareto: 80% công việc là để giải quyết những vấn đề do tự mình sinh ra, chỉ có 20% thực việc mà thôi. Công ty hắn bây giờ ngập trong giấy tờ cũng chẳng khác gì.
Rồi bỗng dưng lại nhớ câu hát: "Thầy cô ơi em biết, đêm khuya em yên giấc, thầy cô còn soạn bài, chuẩn bị cho ngày mai, dạy chúng em được tốt, ..."
Một xã hội gian dối từ gốc rễ cho đến ngọn non ...
Không khỏi liên tưởng trường hợp HPNT.
Những ai có ân oán với riêng HPNT thì hắn không dám nói. Xem như đó là chuyện cá nhân. Nhưng với mọi người thì hắn nghĩ cũng không cần truy cứu lão ta đến từng hành động làm gì. Chỉ điểm chắc chắn không phải là tội lỗi lớn nhất của lão. Dù gì lão ta cũng đã phần nào nhìn nhận lại những lý tưởng một thời. Và thú nhận những dối trá bản chất trong lòng chế độ ...
Trách nhiệm, muốn phủi cũng không được. Bởi, càng phủi, càng dày thêm. Hơn 80, không biết HPNT có đọc những dòng của đồng chí đồng nghiệp một thời CLV hay không?
Mậu Thân 2.000 người xuống đồng bằng
Chỉ một đêm, còn sống có 30
Ai chịu trách nhiệm về cái chết 2.000 người đó?
Tôi!
Tôi - người viết những câu thơ cổ võ
Ca tụng người không tiếc mạng mình
trong mọi cuộc xung phong.
Một trong ba mươi người kia ở mặt trận về sau mười năm
Ngồi bán quán bên đường nuôi đàn con nhỏ
Quán treo huân chương đầy, mọi cỡ,
Chả huân chương nào nuôi được người lính cũ!
Ai chịu trách nhiệm vậy?
Lại chính là tôi!
Người lính cần một câu thơ giải đáp về đời,
Tôi ú ớ.
Người ấy nhắc những câu thơ tôi làm người ấy xung phong
Mà tôi xấu hổ.
Tôi chưa có câu thơ nào hôm nay
Giúp người ấy nuôi đàn con nhỏ
Giữa buồn tủi chua cay vẫn có thể cười.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét