Thứ Bảy, 15 tháng 6, 2019

Nhớ, và quên

Con người, thường chẳng mất nhiều thời gian để nhớ một chuyện gì đó, dù muốn hay không, trừ những chuyện họ ... cố gắng muốn nhớ.

Nói cách khác, con người, khó có thể quên những chuyện họ ... cố gắng muốn quên, trừ những chuyện, quên, dù không muốn.

Mẹ lão, vẫn nhớ người, nhớ việc, nhưng lẫn lộn hết cả về thời gian, trước sau, sáng chiều, hôm nay ngày mai, ... Còn lão, đang trên con đường tốt nhất để quên dần những thứ, những việc, những con người đã gặp trên đường đời. Kiểu ... là ai nhỉ? có việc ấy xảy ra ah?


3 năm trước, hội trường, khoá tốt nghiệp đúng 30 năm. Gặp thầy, và ... nhớ. Thầy dạy văn lớp lão năm lớp 11.

Ngày ấy, không quá thân thiết, nhưng vẫn còn nhớ cả nhà thầy (nơi thầy ở). Vẫn nhớ, thầy sống độc thân. Thầy đã không khiến được lão hiểu môn văn như được dạy trong trường phổ thông ngày ấy. Nhưng lão không quên hôm thầy dạy Văn tế nghĩa sĩ Cần Giuộc. Không phải thầy đọc, mà đúng là tế các nghĩa sĩ trận vong. Và, hôm nay, nhớ lại, nghĩ, điều đó, có lẽ còn quan trọng hơn là phải hiểu cái hay của cụ Đồ Chiểu, theo cách hiểu của ai ai đó.

Hôm gặp, thấy thầy vẫn mạnh khoẻ, hơn nhiều thầy cô khác. Rồi mới cách đây không lâu, nghe bạn là bác sĩ ở Huế nói tình trạng bệnh tật của thầy, rất bi quan. Hôm nay, thầy đã rời cõi tạm.



Với thầy, lão tin chắc đây chỉ là cõi tạm. Tạm biệt thầy.

Không có nhận xét nào: