Nghe cứ như "Con đường đau khổ" của nhà văn Nga A. Tolstoi. Con đường đó còn có cái đích, mà sau này mới rõ, còn đau khổ không kém.
Đoạn đường đau khổ của lão thì, trước nay chỉ có một cái đích không đổi, là ... về nhà.
Khoảng hơn mười năm trước, những chuyến xe có thói quen chạy lòng vòng tới lui để kiếm khách. Xem thường khách đến độ mệt mỏi.
Dần dần, xuất hiện những chuyến xe chạy đúng giờ. Chỉ đơn giản thế thôi mà tưởng chừng sung sướng lắm.
Bẵng một thời gian thưa thớt đi lại, nay tìm lại nhà xe quen thì xe đã được nâng cấp lên thành xe giường nằm. Mùa Tết nhất, cũng lèn thêm khách dọc hai lối đi.
Hai lần bị dừng xe bởi csgt, cả hai lần đều nhanh chóng được đi tiếp. Có lẽ nhà xe đã "làm luật" chu đáo?!
Và cũng có lẽ do đã làm luật, xe chạy có phần lạng lách. Khiến lão ngồi tận cuối xe không tránh khỏi mỏi mệt.
Cộng thêm hai hôm nay không hiểu vì sao vai gáy nhức mỏi. Và căn bệnh đau đầu đã trở thành kinh niên nữa.
Nhưng, hoá ra vẫn còn khá hơn các nữ tú, và khá nhiều nam thanh. Những người liên tục xin túi ni lông.
Đáng nói là, sau đó những chiếc túi ni lông đó được chuyền lên và tài xế ... ném xuống đường. Kinh!
Sent from my iPhone
Thứ Hai, 20 tháng 1, 2020
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét