Công ty lão có cái (gọi là) "văn phòng điện tử", vốn ... ruồi bu kiến đậu. Vì chỉ là nơi đưa lên các (được gọi là) công văn, nhiều như lá mít, chữ ken đặc như rươi mà thông tin thì như sao buổi sớm. Đến đám cạo giấy ở văn phòng còn không thèm vào (trừ chính những kẻ đi rải lá mít).
Để phá cảnh đìu hiu chùa bà Đanh, người ta bèn tuyên bố mọi thông tin chỉ được đưa lên đó, ai không biết ráng chịu. Thế là phải vào. Cá nhân lão chỉ thấy bổ ích mỗi cái bảng lương, tháng 1 lần.
Nay, chắc là vì lý do (gọi là) "bảo mật", người ta giới hạn địa điểm truy cập. Theo phong cách thuận tiện cho đám dán đít vào ghế ở văn phòng (thật, không phải điện tử, và đương nhiên cần gì đến cái văn phòng "ảo" kia nữa). Còn lực lượng lao động chính thì chỉ đọc được thông tin nếu đi làm việc (và hiển nhiên chỉ nếu đủ rảnh).
Ngày trước, có những "sếp" còn "bảo mật" bằng cách rút cáp mạng ra khỏi máy tính cơ mà. "Điều bí mật nhất là điều không hề được nói ra", chắc như cua gạch. Nhớ, đã từng biết những trường hợp ở Mỹ, nơi người ta chấp nhận vài mức rủi ro bảo mật nhất định để hệ thống hoạt động trơn tru. Nhưng đó là chuyện ... nhà người ta. Người ta phát triển. Và người ta giỏi.
Mà, cái "thông tin" được "bảo mật" nghiêm ngặt kia ... có khác gì đồ ruồi bu kiến đậu.
Thứ Bảy, 7 tháng 3, 2020
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét