Thứ Năm, 2 tháng 7, 2020

Chuyện giấy tờ

Nhà bố cu Vịt và mẹ đĩ Nôm, từ ngày thoát khỏi cha mẹ ra riêng, tuy chưa bằng ai, nhưng cũng bắt đầu có của ăn của để.

Bèn thuê người giúp việc, thiết nghĩ cũng hợp lý, là chị Tờ họ Giấy. Chị Giấy thị Tờ người dân tộc thiểu số, mới đầu nói còn chưa sõi, cũng chẳng lanh lợi gì, nhưng được cái nghe lời, bảo gì làm nấy.

Dần dần chị ta trở nên được việc, còn nhắc nhở ông bà chủ lúc nhớ lúc quên, thiên hạ khen ngợi cũng không sai.


Nay thì chị Tờ họ Giấy đã trở thành bà, bà quản gia. Đội ngũ của chị ta, dĩ nhiên ông bà chủ cũng phải nuôi, còn đông hơn lũ con trong nhà. Ông bà chủ muốn gì đều phải nói qua chị ta, mà có muốn trái ý chị ta e cũng khó.

Có đứa con thông minh, không chịu nổi lối quan liêu của chị Giấy thị Tờ, cũng không thể bàn chuyện đúng sai cùng cha mẹ, đành nuốt nước mắt bỏ đi biệt xứ.

Còn mấy đứa con ở lại, khôn ngoan răm rắp nghe lời chị Giấy Tờ. Nhà dột, mấy đứa con biết chỉ cần leo lên dặm lại mái tranh là xong, nhưng cứ phải viết thư trình lên chị Giấy thị Tờ duyệt đã. Đợi được chị ấy dò dẫm đánh vần xong từng chữ thì trong nhà đã ướt hết cả, mà ông bà chủ nghe chị trình bày thì cũng chỉ biết chi tiền mua tranh pheo chứ không biết thực ra chỉ là trên nóc nhà có cái lỗ bằng ba ngón tay do chuột cắn.


Đứa con ở xa viết thư về bảo, cũng chỉ tại cha mẹ u mê anh chị em mù quáng chứ trách gì một chị Tờ họ Giấy. Nhà dột đã thế, nói dại nay mai cột kèo mục hết cả, thì làm thế nào ...

Không có nhận xét nào: