Chuyện này từng nói rồi, nay nhắc lại. Ấy là chuyện thế giới không "đánh giá cao" phương pháp phòng chống Covid-19 của chính phủ vn.
Mặc dù, cho đến nay, không thể không thừa nhận, rằng phương pháp đó đang đem lại kết quả, thậm chí có thể nói rằng, rất tốt. Ít người nhiễm, không người chết.
Nhưng, một cách khoa học mà nói, đó là một phương pháp mong manh. Cứ như nâng niu một cái bình thuỷ tinh dễ vỡ vậy. Luôn hiển hiện một nguy cơ trước mắt, sẽ nâng niu được bao lâu? Khi càng lâu càng mỏi mệt, năng lực dự trữ của nền kinh tế vốn đã không khoẻ mạnh gì chẳng mấy chốc mà cạn kiệt. Chỉ biết trông chờ có ai đó rước giùm cái bình, ngài vắc-xin chẳng hạn? Chứ không chừng lại đến lúc đành phải liều nhắm mắt buông tay ...
Có người, nói (rất có lý) rằng, phương pháp ấy, tuy thế, ... phù hợp với dân tộc vn. Mới thấy, lối sống của dân tộc này quả cũng ... mong manh.
Mong manh từ kiến thức. Cả dân tộc như lên đồng về một phương pháp duy nhất. Không mấy người biết rõ, cùng với thời gian, sẽ đến lúc xuất hiện lây nhiễm cộng đồng. Không F0. Không biết từ đâu.
Và, đến đây, thì, sự mong manh của một dân tộc đã rõ, ... như cá nằm trên thớt.
Bạn đi đâu đó, bỗng nhiên, bị nhốt lại (cách ly). Thế là khốn khó. Thế là ... trốn. Thế là hỗn loạn.
Bạn được yêu cầu khai báo đã làm những gì đã găp những ai trong 2 tuần qua. Muốn trung thực cũng không dễ (nhớ).
Đến một kẻ sống tự kỷ như lão mà cũng không dám chắc ...
Yếu tố truyền thống của chúng ta giống như một cục đá xù xì. Bình thường muốn xây nên cái gì đó ra tấm ra miếng thì ... khó. Mà, muốn đập đi đi chăng nữa, thì, lại ... cứng quá.
Thứ Hai, 27 tháng 7, 2020
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét