Người vn, từ xưa đến nay, sống, nếu có thể gọi đó là sống, đa phần, với 1 nỗi khổ, hay nỗi lo, "cuộc sống" của mình sau khi chết không có ai chăm sóc, nói chính xác hơn là "hương khói".
Nên, cả đời vật lộn cùng con trai, cháu đích, bàn thờ, hậu sự, ... vân vân và vân vi ...
Những người không may "vô phúc" thì mong muốn gửi hậu sự cho chùa, hy vọng đỡ cô quả lạnh lẽo ... khi không còn biết gì không thể làm gì được nữa (!?!?!?) ...
Kịp đến thời vật chất đi lên tinh thần đi xuống thì nhiều người không đến nỗi "vô hậu" cũng mong gửi "hậu sự" cho chùa, vì 1 ngàn lẻ 1 lý do.
Để rồi có ngày "hậu thế" phát hiện những chuyện lẽ ra không được phát hiện nếu di cốt được ký thác thực sự không có "hậu nhân".
Chết rồi, còn làm được gì? Thậm chí còn không biết gì ... về huhu chùa quốc doanh ...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét