Sáng đọc được tin về một nhóm bạn trẻ nỗ lực xoá bỏ định kiến về Tự lực văn đoàn.
Định kiến? Làm gì có định kiến nào ngoài thành công của các thầy cô giáo dạy văn của chúng ta?
Chuyện về cậu tiếp viên hàng không lây nhiễm cúm Tàu vẫn gây ồn ào. Có lẽ lỗi cá nhân sẽ được thế mạng cho lỗi quy trình?
Nhưng một (vài) bài viết về sự hy sinh thầm lặng của một nghề (kiếm được nhiều tiền) cao quý đang làm bốc lên cái sự thum thủm trong suy nghĩ của "một bộ phận không nhỏ" của xã hội.
Và câu chuyện đau lòng về một nữ sinh phải tìm đến cái chết dường như đang trong màn sương mờ ảo thì cô giáo chủ nhiệm của em đã đóng đinh vào cái hòm chứa thây ma ngành giáo dục bằng những lời mai mỉa đến rợn người.
Mà, không cần đến những nhát búa đóng đinh của cô giáo đang làm cái nghề cao quý nọ thì một hệ thống giáo dục khiến một học sinh của mình phải tự tử cũng đã đáng đem chôn.
Chỉ cần những ngón tay đầu lưỡi đang nóng theo con tim kia biết kiên nhẫn chậm lại một chút sau cái đầu lạnh thì xã hội đã bớt gió bão ngả nghiêng ...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét