- Chiếc áo năm xưa đã cũ rồi,
- Em đâu còn áo mặc đi chơi.
- Bán thơ nhân dịp anh ra chợ,
- Đành gởi anh mua chiếc mới thôi!
- Hàng bông mai biếc màu em thích,
- Màu với hàng, em đã dặn rồi.
- Còn thước tấc, quên! Em chửa bảo:
- Kích tùng bao rộng, vạt bao dài?
- Ô hay! Nghe hỏi mà yêu nhỉ!
- Thước tấc anh còn lựa hỏi ai
- Rộng hẹp, tay anh bồng ẵm đó,
- Ngắn dài, người mới tựa bên vai!
- Bài thơ này lão đọc đã lâu, nhưng cứ nhớ mang máng là của nhà thơ Khương Hữu Dụng. Giờ hỏi Gúc bảo là tác giả Đông Hồ.
- Sở dĩ tìm lại vì mới đọc được mấy câu trong Tuỳ Viên thi thoại:
- Thác mãi Ngô lăng thúc
- Hà tu vấn đoản trường
- Thiếp thân quân quán bão
- Xích thốn tế tư lường
- Nhờ mua lụa Ngô mỏng
- Cần gì hỏi ngắn dài
- Thân thiếp chàng ôm đó
- Kích thước nghĩ ra coi
- Xem ra cổ kim cũng có chỗ tương đồng.
- Song cũng không phải không có khác biệt. Chả là người xưa chỉ mượn ý để trả lời bạn, vốn có ý hỏi niên bổng muốn lấy bao nhiêu khi bạn tiến cử làm gia sư.
- Mà, có nay thì cũng đã xưa lắm rồi. Chứ ngày nay thật sự những tế nhị này không còn quen thuộc nữa ...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét