Lần đầu tiên rẽ vào con đường từ Hương An. Đường xấu tệ. Xóc đến ê người. Mình hơi thắc mắc sao đường bên Thăng Bình, từ Hà Lam lên tốt hơn nhiều. Câu trả lời là, đường này từng là con đường tốt nhất Quảng Nam.
Mới biết tuổi thọ các công trình ở VN chẳng bao nhiêu. Sống gấp chăng? Hay bao biện "cái khó bó cái khôn"? Có câu "chẳng đủ giàu để xài đồ rẻ". Quả nhiên VN giàu và (không chắc có) đẹp. Hệ quả nhãn tiền người dân lúc nào cũng như sống trong đại công trường. Hẳn mất nửa đời người dùng các công trình tạm, đi đường tránh? Công trình chính thức dùng được chẳng bao lâu.
Đích đến của chuyến đi là thủy điện Khe Diên. Qua cầu Nông Sơn nhắc đến cái chết tang thương của các em học sinh năm nào.
Thủy điện Khe Diên công suất 9MW. Sự trúng thầu của nhà thầu TQ được xem như sự tất nhiên (!). Vì quá giàu để xài đồ rẻ? Hay hệ lụy tất yếu của bộ máy giấy tờ? Sự chi phối có (hay không có) định hướng của nhà nước áp lên những kẻ sử dụng vốn nhà nước?
Vốn đầu tư khá cao vào phần hạ tầng, ống dẫn nước. Không biết sự khảo sát địa hình có chuyên nghiệp hay cảm tính (như thường vẫn thế ở xứ ta!).
Mình có cảm giác không yên tâm về chất lượng xây dựng. Không lâu nữa, thảm họa môi trường sẽ đến từ những công trình ăn xổi hôm nay.
Còn máy móc thiết bị thì khỏi nói luôn. Với tất cả sự tôn trọng nước bạn và không có ý định kích động hằn thù. :-) Thật sự không muốn giây vào sự xập xệ đang đến gần dù chỉ mới sắp hết thời hạn bảo hành 2 năm.
Các nhà toàn trị vẫn không thèm để ý số ý kiến phản biện ít ỏi của tầng lớp trí thức èo uột sau bao năm sống trong sợ hãi và đớn hèn.
Điều đáng nói lại đến từ người phiên dịch. Một người đọc sách (nho). Có câu chuyện tưởng vu vơ mà được đúc kết thú vị:
Mưu bất khả chúng. Lợi bất khả độc.
Mới thấy sự học của nước nhà không bằng người vậy. Kết cục bị chi phối hôm nay tưởng có thể đoán định được.Đường về dừng lại trên Đèo Le nổi tiếng với món gà tre. Thất vọng vì danh bất "như" truyền. Nghe nói những quán bên đường truyền thống đã bị dẹp. Thay vào đó là khu du lịch sinh thái đầy bê tông sang trọng. Xuống hết đèo lại thấy quán "gà đèo Le chính hiệu". :-)
Tản mạn một ngày đường trong cái hôm nay của đất nước ...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét