Sáng mình đạp xe đi làm qua một con phố lớn.
Từ xa thấy một bác, trông rất đứng đắn, bệ vệ, đang đứng trên hè phố, hơi khuất sau những chiếc xe hơi sang trọng.
Lại gần, hoá ra trong tay bác ấy có cầm một sợi dây, mà ở đầu dây kia là một chú chó to đùng đang cong người cố gắng giải quyết nỗi buồn.
Chú chó có cặp mắt buồn rầu, như đang rất xấu hổ trước bao cặp mắt xoi mói nhìn mình trong một tình trạng khó diễn tả.
Chủ của chú vẫn một cái nhìn trịch thượng.
Thốt nhiên mình nhớ đến nhà văn Nguyễn Công Hoan.
Cũng không thể không nhớ đến những lời thơ không mấy tốt đẹp mà ông ta dùng chúc thọ cụ Phan Khôi. Nhưng đó lại là cả một câu chuyện khác ...
Thứ Hai, 18 tháng 3, 2013
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
2 nhận xét:
Sao Lãn Ông hông dừng lại nhắc nhở!?:d
Nhắc nhở chú chó ah? :-)
Đăng nhận xét