Đỉnh núi Sơn trà, sáng sớm, hắn leo lên cao nhìn xuống.
Nắng ban mai vẽ những mảng màu trên thành phố. Xa xa hùng vĩ núi, gần gần cuồn cuộn sông. Hai bên mềm mại cong cong bờ biển mịn.
Chợt nhớ, chuyện xưa, bên Tàu, có ông vua, (hình như là Cảnh công nước Tề), cũng một ngày kia, lên núi ngắm cảnh mà rơi lệ. Than rằng, đẹp vô cùng nước ta, sao cứ một tuổi một già để rồi đi mãi.
Hắn, cũng thấy cay cay, song không tham đời như vậy. Lẽ rằng, không phải là vua ...
Thứ Hai, 30 tháng 6, 2014
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
2 nhận xét:
Mình đọc lời văn tả cảnh nước non của hắn, mắt cũng bỗng chợt cay. Không vì tham đời như vì vua kia, cũng không biết có giống nỗi lòng hắn không.
:)
Đăng nhận xét