Dưỡng bất giáo
Phụ chi quá
Giáo bất nghiêm
Sư chi đoạ
(Tam tự kinh)
(Viết trước cho một ngày 20/11)
Hắn không ưa cái văn hoá (nếu có thể gọi đó là văn hoá) nặng tính hình thức các kiểu ngày lễ, kỷ niệm, khẩu hiệu theo chủ đề, ... đang nhan nhản thời buổi này.
Dẫu tháng mưa có khuyết ngày 20, hay năm kia bỗng dưng hổng tháng 11, thì vẫn không ảnh hưởng đến lòng kính trọng và biết ơn của hắn đối với các thầy cô giáo.
Dù có gặp khó khăn trong bày tỏ tình cảm, một dạng thức tự kỷ ít được lưu tâm của xã hội này, thì hắn vẫn tránh những ồn ào phô trương của các kiểu ngày kia tháng nọ.
Bạn bè hắn, nhiều người làm việc trong ngành giáo dục. Cái ngành danh thời cao quý mà thực ngày càng chẳng được như danh. Nhiều lúc kém vui hắn văng vào cái bộ học của nước nhà, khiến bạn bè không khỏi chút chạnh lòng.
Chỉ vì họ vẫn vin vào cái đầu tàu vô tâm bất lực ấy mà thôi. Tại sao những ý nghĩ đen tối sản sinh nơi một góc phòng nào đó lại có thể chi phối, biến những kỹ sư tâm hồn thực sự thành những robots programmed & remotely controlled?
Giá không bộ ấy, chẳng phải chỉ thiếu xiềng xích gông cùm thôi sao ...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét