Rứa là hắn chia tay thêm một bạn răng.
Đời mới có hai lần viếng thăm nha sĩ, hắn vĩnh biệt hai bạn răng.
Dứt khoát. Không bịt, không trám.
Cả hai lần, trước đó cũng có những nỗi buốt đau, nhưng chia tay thì thật nhanh gọn, êm dịu. Và sau đó không khuyến mại thêm tí ti đau đớn nào (mặc dù luôn nghe về những đớn đau lẽ ra phải có?!).
Haizz, xét về tuổi đời thời các bạn í còn sinh sau đẻ muộn, vậy mà đã sớm ra đi ...
Phải chăng, tại cứng rắn quá?
Thường Tung yếu. Lão tử tới thăm và hỏi rằng:
- Xem ra tiên sinh mệt nặng. Dám hỏi tiên sinh còn có điều gì dạy bảo nữa chăng?
...
Thường Tung há miệng hỏi:
- Lưỡi ta còn không?
Lão tử thưa:
- Còn.
Lại há miệng nữa hỏi rằng:
- Răng ta còn không?
Lão tử thưa:
- Rụng hết cả.
- Thế ngươi có rõ cái lẽ ấy không?
- Ôi! Lưỡi mà còn lại, có phải nhờ lưỡi mềm không? Răng mà rụng hết, có phải tại răng cứng không?
Thường Tung nói:
- Phải đấy. Việc đời đại để như thế cả. Ta không còn gì để nói cùng các ngươi nữa.
Thứ Tư, 5 tháng 11, 2014
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
2 nhận xét:
Em có biết chuyện xưa: Cây thẳng thường bị chặt trước. Giếng ngọt thường bị cạn trước. Giờ biết thêm: Răng cứng thì bị rụng trước, lưỡi mềm ở lại lâu lâu. Uhm, sự đời là vậy. :D
Sao không biết trồng cây "xư" ... :)
Đăng nhận xét