Chú đã ngoại bát tuần. Bước chân chưa quá run rẩy, nhưng trí óc thì quên quên lãng lãng. Bây giờ với chú, ngoài vợ, con, cháu nội ra, còn lại là người lạ tất thảy.
Kiểu như bộ nhớ RAM dynamic không được refresh. Nói với chú điều gì, chỉ vài phút sau là chú quên hết sạch.
Chú về dự đám tang bác cả. Chốc chốc lại hỏi, mình đang ở đâu đây. Cô nói, nhà anh cả đây anh. Lại hỏi, thế anh cả đâu. Anh cả nằm trong hòm kia, huhu. Lát lại hỏi, mình đang ở đâu đây.
Thế mà chỉ hôm sau là chú đã nghĩ đang ở nhà mình. Chú trách cô, sao nhà đầy khách lạ thế kia mà cô không lo tiếp cho chu đáo. Đến lúc phải về thì nhất quyết không chịu đi đâu nữa, khổ.
Lạ, nhà chú ở Hà nội, chỉ quanh quẩn trong một phòng. Về quê, lên thềm xuống sân ai cũng lo chú ngã, vậy mà vẫn nhầm là nhà mình được.
Hai năm trước, đám tang o, chú đã không nhận ra hắn. Cô bảo, thằng cháu yêu của anh đây. Tí sau đã hỏi, cháu con ai.
Nhiều năm trước nữa, hồi hắn còn hay ra Hà nội, thỉnh thoảng có đến thăm chú. Khi ấy chú còn nhớ. Còn trò chuyện. Nhưng những chuyện tức thời thì quên nhanh. Ngồi chơi có một lúc mà lâu lâu lại như mới thấy hắn lần đầu, chú hỏi, cháu mới ra đấy à.
Bác cả, thì trái lại, cho đến tận lúc mất, ngoài trăm tuổi, vẫn minh mẫn không hề lẫn tẹo nào.
Hắn, tự thấy có phần giống chú. Đã mấy năm nay, nếu định làm cái gì mà không làm ngay thời chắc chắn quên. Định vứt rác thì phải đem ngay bao rác ra để trước cửa, nhằm khi đi ra không thể không thấy.
Có lần, gặp ngoài đường một anh kia, trông quen lắm mà không nhớ ra ai. Sau về nhà gặp mới nhận ra, chính là anh hàng xóm trước nhà.
Một ngày, sẽ ra sao nhỉ? Khi trôi giữa nhân gian không gì lưu luyến cả ...
Thứ Sáu, 7 tháng 11, 2014
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét