Thứ Bảy, 28 tháng 4, 2018

Hơn thua

Nhớ hồi lẩu hồi lâu hắn có đọc được trên một diễn đàn của sinh viên một chủ đề tranh luận. Đại khái đa số đều nói rằng chúng ta không hề thua kém dân tộc này dân tộc nọ blah blah blah vân vân và vân vân ... Rồi có một ý kiến ngắn gọn, so sánh với Nhật bản, Hàn quốc, nói rằng: thua quá đi chứ, chúng ta có sản xuất được ô tô như Toyota, Huyndai không?

Kể cả xứ kỳ dị như Bắc Triều tiên cũng tự mình làm được khá nhiều thứ. Chúng ta, hầu như chỉ đấu võ mồm trên nền tảng rỗng tuếch (và, vì thế, kêu to?!).


Nếu, một ngày đẹp trời (mà, dường như ngày ấy đang đến gần), hai nửa đất nước Triều tiên thống nhất, thì, dù rất, rất chậm, người ta lại một lần nữa chứng tỏ họ làm được một điều gì đó. Hơn hẳn dân tộc kia, trong những ngày này, vẫn đang say sưa kỷ niệm ngày mà họ gọi là "thống nhất". Không hiểu được rằng, thống nhất, không thể đạt được bằng súng đạn. Súng đạn, chỉ đem lại "chiến thắng", cho một bên ...

Thứ Tư, 25 tháng 4, 2018

Tổ

Hắn, dường như quá già, để có thể tin rằng, có những con người được sinh ra từ một mớ trứng ...

Thứ Hai, 23 tháng 4, 2018

Câu chữ

Đôi khi chỉ là chuyện câu chữ.

Nhưng, cũng đôi khi, đã thành chuyện não trạng, tư duy.

VTV đưa tin: các hộ nông dân thoát nghèo kể từ khi ký cam kết trồng ... Đoán rằng, họ thoát nghèo nhờ trồng (lao động cật lực), hoặc chí ít, nhờ hợp đồng cam kết (phương thức làm ăn mới) chứ không phải nhờ ... ký. Tư duy quan liêu bàn giấy, hiển nhiên, đang là một thứ "đúng quy trình"...

Thứ Bảy, 21 tháng 4, 2018

Lừa đảo

Lừa đảo là lừa đảo. Không cần thêm bớt nặng nhẹ làm gì. Cách VTV đưa tin về VINACA mấy hôm nay dường như có mùi ... thum thủm.

Hắn phát phì cười khi nghe cô phát thanh viên, mặt mũi tỏ vẻ nghiêm trọng, nói "không có gì dã man hơn". Cũng không dã man hơn mấy bệnh viện đâu thưa cô, khi khiến nhiều người nghèo bán hết nhà cửa, rút cục bệnh nhân ung thư vẫn chết sau vài tháng, để lại người thân nay thực sự trắng tay khánh kiệt.

Và còn nhiều chuyện khác nữa. Lão già nơi núi kia chỉ buông mấy chữ, Nhời người bán cam, rồi phủi đít thủng thẳng vào hang ...


Ở Hàng Châu có người bán các thứ quả, khéo để dành cam, lâu mà không ủng, vỏ vẫn đỏ hồng, trông đẹp như vàng, như ngọc, đem ra chợ bán, giá đắt, mà người ta tranh nhau mua. Ta cũng mua một quả. Đem về, bóc ra, hơi xông lên mũi, múi xác như bông nát. Ta liền đem ra chợ, hỏi người bán cam:
"Anh bán cam cho người ta để làm của cúng lễ, đãi tân khách hay là chỉ làm cho choáng bề ngoài để đánh lừa người ta? Tệ thật! Anh giả dối lắm!”
Người bán cam cười nói:
“Tôi làm nghề này đã lâu năm để kiếm tiền nuôi thân. Tôi bán, người ta mua, chẳng ai nói gì, chỉ có ông kêu ca! Thiên hạ giả dối nhiều chẳng phải gì một mình tôi? Ông thật không chịu nghĩ đến nơi ... Này thử xem, người đeo hổ phù, ngồi da hổ, hùng dũng trông ra dáng quan võ lắm kỳ thực không biết có giỏi được như Tôn Tẫn, Ngô Khởi không? - Người đội mũ cao, đóng đai dài, đường hoàng trông ra dáng quan văn lắm, kỳ thực không biết có giỏi được như Y Doãn, Cao Dao không? Giặc nổi không biết dẹp, dân khổ không biết cứu, quan lại gian tham không biết trừng trị, pháp độ hỏng nát không biết sửa đổi, ngồi không, ăn lương, không biết xấu hổ. Thế mà lúc ngồi công đường, đi xe ngựa, uống rượu ngon, ăn của quí, oai vệ, hách dịch vô cùng! ... Đó bề ngoài chẳng như vàng, như ngọc mà bề trong chăng như bông nát là gì? Ông không chịu xét những hạng người ấy mà đi xét quả cam của tôi!"
Ta nghe nói, nín lặng, không giả nhời được ra làm sao. Ta nghĩ người ấy nói có giọng khôi hài. Dễ chừng người ấy ghét kẻ gian tà, giận phường thế tạc mới thác ra truyện bán cam để dạy người đời chăng?


LƯU CƠ
(Theo Cổ học tinh hoa)

Một phút dành cho quảng cáo

Hôm nay, mới nhìn thấy một comment mới trên một entry cũ, Game of Thrones.

Có lẽ chính vì cái tiêu đề này, hihi.

Watch game of thrones season 1 putlockers on zmovies online free. The first season of the fantasy drama television series Game of Thrones premiered on HBO on April 17, 2011, at 9.00 pm in the U.S., and concluded on June 19, 2011. It consists of ten episodes, each of approximately 55 minutes. The series is based on A Game of Thrones, the first novel in the A Song of Ice and Fire series by George R. R. Martin, adapted for television by David Benioff and D. B. Weiss. HBO had ordered a television pilot in November 2008; filming began the following year. However, it was deemed unsatisfactory and later reshot with some roles being recast. In March 2010, HBO ordered the first season, which began filming in July 2010, primarily in Belfast, Northern Ireland, with additional filming in Malta. See more: https://365movies.is/movies/mad-max-fury-road-0457.html

Nhốn nháo

Sáng đi trực về, tranh thủ đi trả tiền điện thoại. Đến nơi, ngạc nhiên thấy đông (mà không vui) bất thường. Thoáng nhìn qua giấy tờ mọi người cầm trên tay, à thì ra: đăng ký thuê bao trả trước.

Sẵn đã phải chờ thì chờ cho luôn thể, hắn, cũng "đăng ký thuê bao trả trước" hihi. Thực ra hắn đã từng đăng ký rồi, nay chỉ bổ sung ảnh nên cũng đỡ. Dĩ nhiên, ở một chỗ khác, Mobifone, not VNPT.

Mobifone, từng mệnh danh nhà mạng chất lượng tốt nhất, thực ra chất lượng đã tuột dốc không phanh. Từ ngày đối tác nước ngoài rút đi, rồi gần đây là vụ lùm xùm mua truyền hình "giá cao". Trong vụ bổ sung ảnh iếc này cũng không thấy dịch vụ online on-liếc gì cả. Nhưng, phải thừa nhận là cách làm việc có phần khoa học hơn chỗ VNPT mà hắn được chứng kiến. Có lẽ nhờ cơ sở dữ liệu tốt, cho phép kiểm tra và phân loại khách hàng.


Những lúc thế này mới thấy thành quả của nền giáo dục VN. Đa số điền một cái form cũng không xong. Nhốn nhốn nháo nháo. Nhốn nháo hỏi, nhốn nháo điền, nhốn nháo nộp rồi nhốn nháo sửa. Rồi nhốn nháo chen ngang. Chỗ VNPT, có người, điền, nộp, chờ, đến lượt thì té ra sử dụng số ... của Viettel!?

Đi trên Wall Street của ĐN là cả một cực hình. Lại nhớ lúc ngồi trên xe giao ca, radio ra rả nói chuyện chạy đua vào ... lớp 10. Than ôi, dân tộc tôi, còn sức đâu làm việc?


Về đến nhà, thấy trên cửa có giấy báo nợ tiền điện. Vốn trả tự động nên cẩn thận kiểm tra, hoá ra, hoá đơn ... của hàng xóm. Cầm sang, hàng xóm cười: em ở nhà cả buổi không thấy gì, lại đi để ở cửa nhà anh đi vắng. Hắn cũng cười, không nói gì, nghĩ thầm, chuyện xứ này, đại để như thế cả ...

Thứ Năm, 19 tháng 4, 2018

Quái vật

Mỗi lần, như khi phát hiện ra người ta vẫn nạp pin trong khi uống cà phê sáng tối, báo chí lại ồn ã lên mà rằng: người Việt đang tự giết mình.

Đang ư? Đã. Đã từ lâu lắm rồi. Nhưng người Việt vẫn cứ sống nhăn răng.


Nhẽ, không phải là sống nữa. Mà, đã biến thành quái vật cả rồi ...

Chủ Nhật, 15 tháng 4, 2018

Nổ

Lâu nay hắn chửi cũng nhiều, nay đăng chút "phản biện" hehe:

http://vtv.vn/video/phim-tai-lieu-vi-binh-yen-bau-troi-va-an-toan-cho-nhung-chuyen-bay-292956.htm


Chó cắn áo rách

Những chính sách (mang tính thăm dò, lẫn một vài đã được âm thầm thực hiện) đang chứng tỏ rõ ràng sự đói rách của nhà nước và cách họ toan tính đắp đổi qua ngày.

Biết rằng bộ máy đã đến độ cồng kềnh quá cỡ gồm toàn những kẻ bất tài lại tham lam vô độ thì không hi vọng gì, nhưng những tưởng hãy trả cho dân quyền được sống thì may ra mấy cánh bèo chúng mới có cơ hội lềnh bềnh lên theo.


Nhắc lời người xưa: thờ Phật ăn oản. Rắp ranh đập chùa thì đói nhăn răng ...

Thứ Sáu, 13 tháng 4, 2018

The Post

Tối nay, hắn xem phim The Post.

Hấp dẫn ban đầu không đến từ tính chính luận của bộ phim (vì đã từ lâu hắn không còn lưu tâm), mà đến từ các diễn viên chính. Từ lâu hắn vẫn tự xếp cho mình hai diễn viên nam nữ thế hệ trước và hai diễn viên nam nữ thế hệ sau mà hắn hâm mộ nhất. Đó là Clint Eastwood và Meryl Streep, Tom Hanks và Jodie Foster. Thì, phim này có 2 người tham gia. Chưa kể thêm, đạo diễn là Steven Spielberg.


Bắt đầu từ có vẻ như cuộc chiến tranh giành tin tức của báo chí. Nhưng, hoá ra, khó khăn lại là, có dám đăng tin hay không.

Điều này, hầu như xa lạ ở xứ ta hiện nay. Có thể, vì chúng ta không có một tổng biên tập nào. Hay nói chính xác hơn, không có một tờ báo nào.

Dĩ nhiên đó không phải là những thứ duy nhất mà chúng ta không có ...

Công việc

Sáng nay, hắn xuống ca trễ, vì phải nán lại làm việc với điện lực. Một buổi làm việc mà nhân viên cả hai bên cứ (phải) cười suốt.

Cả hai bên đều có quá nhiều phòng ban. Quá nhiều sếp. Quá nhiều quy định. Và những quy định đó, chỉ đạo của các sếp đó đều có tác dụng ... gây cười.


Đơn giản, vì cả hai bên đều là công ty nhà nước, hehe ...

Thứ Năm, 12 tháng 4, 2018

Nhân chuyện này nói chuyện kia

Đà Nẵng mới có vụ anh kia đánh chị kia tè le trong quán bánh xèo.

Gì thì gì, đánh người là sai rồi, chuyện không cần nói nữa. Có chăng, đánh hơi nặng tay, chắc cũng có máu côn đồ. Mà, bố là đại tá quân đội về hưu, chú là trung tá công an đương chức kia đấy.

Lại nhiều người chê cái chị bị đánh, cũng hàm hồ hàm chứa chả vừa chi. Chắc chẳng mấy sai. Thôi thì có người mang bom lại có người đốt nó thời mới nổ. Chuyện thường ngày ở xứ lúa nước, tưởng cũng không cần nói nữa.


Nhưng có một chuyện khác, cũng như cơm bữa, mà mọi người chưa nói tới. Ấy là văn hoá xếp hàng. Chút văn minh tối thiểu cũng không, bảo sao. Cứ đến nơi công cộng khắc rõ.

Có lần, hắn gặp ở sân bay Côn Đảo. Ở ta, sân bay đã là chốn văn minh. Người trông cũng sang trọng. Vậy mà chen ngang không chút ngượng ngùng. Chẳng vội vàng đi đâu được. Cũng chẳng đông đúc gì cho cam. Vấn đề nữa là, nhân viên sân bay vẫn cứ thế phục vụ dù chuyện xảy ra ngay trước mắt. Giá chủ quán bánh xèo kia để ý một chút đến khách hàng của mình, thì, đã không đến nỗi.


Ấy, thời, ở ta nó thế ...

Thứ Tư, 11 tháng 4, 2018

Xung đột

Chẳng cần phải là một nhà tiên tri để biết rằng bất cứ vấn đề gì xảy ra ở xứ này đều gây xung đột. 9 người 10 ý. Nhưng mau quên. Ba bữa là cứt trâu hoá bùn. Cứ gì một chương trình Ký ức Hội An.

Người ta tranh cãi về tính lịch sử không chính xác. Thì, dân tộc này đã bao giờ coi trọng lịch sử đâu. Một đất nước dạy trẻ em nói dối từ trong nôi.

Người ta nói về xây dựng phá vỡ cảnh quan môi trường. Thì, thực ra đây là bài toán lựa chọn, mà, dân tộc này chưa bao giờ thèm giải. Chỉ quen thuận tay dắt trâu. Người sống nghèo cho khoẻ, kẻ quyết giàu để chết.


Cuối cùng, đất nước thành miếng mồi ngon cho các nhóm lợi ích.

Thứ Ba, 10 tháng 4, 2018

Đời

Không biết có số liệu nghiên cứu chính xác nào không, nhưng ở nước ta vẫn tính một đời là khoảng 25 năm. Ví dụ thế hệ bạn là đời thứ 16 của dòng họ thì nghĩa là ông tổ của bạn đã đến lập nghiệp tại nơi được xem là quê quán của bạn chừng 400 năm trước.

Hắn, đến làm việc, và sinh sống ở thành phố này vừa được 25 năm. Ngày mới vào công ty, hắn dự đám cưới đồng nghiệp. Và, hôm nay, đám cưới con gái của anh. Hihi.

Sự thật tương đối

Ngày mới đi du học về, hắn đã khá bất ngờ trong một cuộc tranh luận với cậu em. Góp ý cho bà chị xây nhà mới, hắn đề xuất làm sao cho cuộc sống thuận tiện. Sau nhiều tranh cãi, cậu em đưa ra một ý kiến khiến hắn ... đứng hình: nhưng không ai làm như thế cả.

Sau này, hắn có cô cháu làm việc ở bệnh viện. Tuy cuộc sống khá khó khăn, nhưng cô cháu không muốn làm như người ta: ăn cắp thuốc. Vấn đề là, điều đó làm cho mọi người nghi ngại. Cuộc sống trở nên vô cùng nặng nề.

Gần đây có vụ việc cô giáo không giảng bài trong suốt một học kỳ. Có thể hiểu mọi người đều biết nhưng không ai nói ra. Cho đến khi một em học sinh nói ra, vụ việc mới vở lỡ. Và kết quả là, không phải cô giáo nọ, mà chính em học sinh mới trở nên ... khó sống.


Đọc sách (gọi là) sử của nước nhà, hay hồi ký của các yếu nhân (vốn đầy rẫy sau những biến động không ngừng của thời cuộc), thường không thiếu những "sự thật" nhiều người biết nhưng bị mặc tình bôi nhọ mà không ai lên tiếng.

Hắn, rùng mình với nền giáo dục kiểu "khi cháu vâng lời cháu biết bà vui".

Ở nước ta, sự trung thực, lịch sử, và cả số liệu khoa học không phải là những chân lý. Sự thật chỉ là tương đối, theo hệ quy chiếu đương thời. Rốt cuộc, cả dân tộc cứ đi lòng vòng, không biết ngày hôm qua mình đã ở đâu, và ngày mai, cũng bất định như thế ...

Thứ Hai, 9 tháng 4, 2018

Tình cờ

Hồi lâu, hắn đã từng có những ngạc nhiên đầy thú vị khi thấy các quảng cáo hay kết quả tìm kiếm trên mạng internet đáp ứng đúng goût của mình. Sau dần dần biết rằng đó chẳng phải tình cờ.

Gần đây, Fb đang phải đối mặt với vụ việc làm lộ thông tin người dùng. Thì dường như đó là chuyện ở đâu kia, chứ với những cuộc đời vô giá trị như của hắn chẳng có gì đáng nói.

Ấy chưa kể kiểu khai thác thông tin cá nhân như Google, khác nào cơm bưng nước rót đến tận miệng, còn khiến những kẻ như hắn thấy thuận tiện nữa là khác.

Chẳng hạn, mỗi lần hắn vào Youtube thì thấy hiện sẵn mấy bài hát từ những năm 80 của thế kỷ trước, hay một vài đoạn video về dăm đề tài kỹ thuật mà hắn quan tâm.

Bởi thế, chiều nay, khi thấy Youtube "là lạ", hắn mới phát hiện ra vì lý do nào đó trình duyệt đã không log hắn in, hihi. Bèn, tò mò dạo dạo chút.

Nhìn thấy một bộ phim, thậm chí với tên tiếng Việt nên không biết phim gì. Nhưng quyết định xem vì có Jason Statham đóng, hehe. Trong phim có một nữ nhân vật phụ rất bắt mắt. Bên dưới thậm chí còn có một bạn comment rằng xem phim mà chỉ thích những đoạn có nhân vật đó xuất hiện, hehe.

Hắn cũng không nén nổi tò mò nên search thử về nữ diễn viên đó sau khi xem phim. Buồn cười, lại tìm ra một bài viết vì sao nữ diễn viên đó ... không đóng phim nữa. Hoá ra sự nghiệp của cô không được như ý. Đến nỗi cô được trao giải ... vai phụ tệ nhất ... cho chính phim mà hắn vừa xem ...

Dù sao, đáng mừng là cuộc sống của cô về sau vẫn tốt đẹp.


And, anyway, hắn vẫn thích phim đó (dù điểm đánh giá cực thấp). Thế mới tài.

Thứ Bảy, 7 tháng 4, 2018

Sai đúng đúng sai

Xưa người tàu có câu chuyện sai mà đúng. Lại có câu chuyện đúng mà sai. Những câu chuyện này hắn đều đã từng kể.

Nay xứ ta có chuyện sai (của thầy cô giáo) thì được phép và đúng (của học sinh) thì không được phép. Ấy xem như là tuyên ngôn của ngành dục nước nhà vậy.

Hahaha huhuhu ...


Sent from my iPhone

Thứ Tư, 4 tháng 4, 2018

Tầm chương trích cú

Lâu lâu có ngày rảnh rỗi, thử tầm chương trích cú chơi.


Nhớ hồi còn đi học, hắn (giờ nói ra có người ngạc nhiên?!) có một quyển sổ, tỉ mẩn ngồi chép lại những câu danh ngôn yêu thích. Ngày nay mạng mẽo tràn lan, thứ ấy không còn là của hiếm. Thường khi lướt web, thấy qua câu nào hay hay, hắn cũng để lại một cái like, nhưng thực tình không quá chú trọng như xưa. Hẳn vì tuổi tác đến trên đầu? cùng những sạn chai tích luỹ được?!

Chỉ khi rảnh rỗi, mới dừng chân lưu tâm đôi chút. Nhân thấy trên diễn đàn Cộng đồng đọc sách Tinh Hoa, có bạn admin giới thiệu cuốn sách Margaret Thatcher Hồi ký bà đầm thép như vầy:

Margaret Thatcher là nữ Thủ tướng đầu tiên trong lịch sử hơn 250 năm của Anh. Bà nổi tiếng với mệnh danh là “Người đàn bà Thép” vì sự cứng rắn và mạnh mẽ của mình. Câu chuyện sau đây thể hiện một tính cách và phần nào thể hiện con người của bà.
Tháng 2/1975, lần đầu tiên Thatcher được chọn làm lãnh tụ đảng Bảo Thủ. Bà cho gọi Ronald Miller, người chuyên viết diễn văn cho người tiền nhiệm là Edward Heath (Thủ tướng Anh giai đoạn 1970-1974). 
Trong không khí nghi ngờ lẫn nhau của buổi làm việc đầu tiên, Miller được yêu cầu soạn bài diễn văn cho một cuộc họp chính trị ngày hôm sau. Một lúc sau, Miller quay lại đọc bài diễn văn vừa viết cho Thatcher nghe. 
Bài diễn văn kết thúc bằng một câu trích dẫn:
Bạn không thể mang lại sự thịnh vượng bằng cách khuyến khích tính tằn tiện.
Bạn không thể giúp kẻ yếu trở nên vững mạnh bằng cách tàn phá kẻ mạnh.
Bạn không thể giúp những người nhỏ bằng việc chia cắt kẻ lớn.
Bạn không thể giúp người làm công ăn lương bằng cách tiêu diệt kẻ trả lương.
Bạn không thể nuôi dưỡng tình bằng hữu khi khuyến khích lòng hận thù giai cấp.
Bạn không thể giúp người nghèo bằng cách triệt hạ kẻ giàu.
Bạn không thể thiết lập nền an ninh bền vững trên số tiền đi vay.
Bạn không thể thoát khỏi sự phiền muộn khi tiêu nhiều hơn số tiền bạn kiếm được.
Bạn không thể tạo dựng ý chí và lòng can đảm nếu lấy đi óc sáng kiến và tính độc lập của con người.
Bạn không thể mãi mãi cứu giúp mọi người nếu làm thay cho họ những điều mà họ có thể và lẽ ra phải tự làm lấy”.
Thatcher lặng thinh nghe Miller đọc bài diễn văn. Khi kết thúc, bà cũng không nói một lời nhưng ngồi xuống lấy một tờ giấy trong túi viết vài chữ rồi đưa cho Miller. 
Mảnh giấy viết “Tôi sẽ không bao giờ đi bất kỳ đâu mà không cầm theo bài phát biểu này”.
Nguyễn Cảnh Bình dịch,
Báo Quốc tế, 2004.

Như thường lệ, hắn định để lại một like rồi đi, nếu không nhìn thấy một comment phía dưới thế này:

Chau Pham Đoạn này có vẻ không đúng lắm. Hồi ký của John Millar (Millar chứ không phải Miller) viết hoàn toàn khác. Nếu sự thực như thế này thì Thatcher tầm thường quá.

Mới chỉ một đoạn ngắn mà anh Bình đã phóng tác ra thế này thì mình cũng hơi quan ngại về cuốn sách 1000 trang do anh xuất bản.


Sau khi có bạn thắc mắc về sự "tầm thường" được nhắc đến, thì hắn thấy lời giải thích cũng rất hay:

Chau Pham Khá nhiều sách viết về Thatcher đã kể lại sự tích này. Theo lời Millar, khi được Thatcher đặt hàng viết diễn văn, đến đoạn cuối ông bị bí, nên đã kết thúc bằng một đoạn trích nổi tiếng của Lincoln.

Khi gặp nhau, Thatcher yêu cầu Millar đọc cho mình ng
he bài diễn văn. Millar đọc xong, Thatcher im lặng rất lâu. Millar nghĩ đó là vì bà không hài lòng với bài viết của mình. Thatcher lẳng lặng lấy trong túi ra một tờ giấy, đưa cho Millar xem, trên đó chính là những câu của Lincoln mà ông vừa đọc. Bà nói rằng "Trước nay tôi luôn mang nó theo người."

Rõ ràng tầm của Thatcher trong version này cao hơn hẳn version trước.



Hắn không có đủ căn cứ, và thực ra cũng không có ý định tìm hiểu về "tầm" của bà đầm thép trong vụ này. Điều khiến hắn quan tâm hơn là, nguyên văn của mấy câu rất hay ho ở phía trên. Không tìm được bài diễn văn của bà thủ tướng có kết thúc hay chứa những câu như vậy. Thử tìm qua về Sir Ronald Millar (Millar, không phải Miller, và Ronald, không phải John) thì thấy được đoạn này:

The first speech he wrote for her contained the Abraham Lincoln quote ''you cannot help the poor by destroying the rich'', and when he handed it to her she opened her handbag and showed him that she always carried the quote around with her.

Chính là phiên bản của bạn Chau Pham. Nhưng những câu hắn muốn tìm thì chỉ nhõn một. Rất may là có dữ kiện về Lincoln.

Hoá ra, trích dẫn được cho là của tổng thống Lincoln này, được dẫn lại khá nhiều. Ví dụ trên goodreads:

“You cannot help the poor by destroying the rich. You cannot strengthen the weak by weakening the strong. You cannot bring about prosperity by discouraging thrift. You cannot lift the wage earner up by pulling the wage payer down. You cannot further the brotherhood of man by inciting class hatred. You cannot build character and courage by taking away people's initiative and independence. You cannot help people permanently by doing for them, what they could and should do for themselves.”


― Abraham Lincoln

Song, xem kỹ dường như hơi ... thiếu!? Bèn thử tìm tiếp thì thấy một bài báo khá thú vị trên tờ The Washington Post, được viết từ năm 1992, trong đó tác giả cho rằng tổng thống Ronald Reagan đã nhầm khi trích dẫn những lời mà Lincoln ... chưa từng nói.

"What they truly don't understand," Reagan said, "is the principle so eloquently stated by Abraham Lincoln: 'You cannot strengthen the weak by weakening the strong. You cannot help the wage-earner by pulling down the wage-payer. You cannot help the poor by destroying the rich. You cannot help men permanently by doing for them what they could and should do for themselves.' "

Tác giả bài báo chỉ ra, đây chỉ là 4 điều (2, 4, 5 và 10) trong 10 điều "The Industrial Decalogue: Ten Don'ts," của William J. H. Boetcker!

Lần này hắn tìm thấy:

The Rev. William John Henry Boetcker was a Presbyterian minister and notable public speaker who served as director of the pro-employer Citizens' Industrial Alliance, a position he held when, in 1916, he produced a booklet of nuggets from his lectures. Boetcker's collection of maxims eventually crystallized as the list of ten now-familiar entries (variously known as the Industrial Decalogue, the Ten Don'ts, the Ten Cannots, Ten Things You Cannot Do, or the "American Charter"). His axioms are:
• You cannot bring about prosperity by discouraging thrift.
• You cannot strengthen the weak by weakening the strong.
• You cannot help little men by tearing down big men.
• You cannot lift the wage earner by pulling down the wage payer.
• You cannot help the poor by destroying the rich.
• You cannot establish sound security on borrowed money.
• You cannot further the brotherhood of man by inciting class hatred.
• You cannot keep out of trouble by spending more than you earn.
• You cannot build character and courage by destroying men's initiative and independence.
• You cannot help men permanently by doing for them what they can and should do for themselves. 



Thú thực, không định bàn về "của ai", chỉ là cuối cùng đã tìm ra đủ 10 câu tiếng Anh được anh Nguyễn Cảnh Bình dịch ở phía trên (với câu số 7 được đẩy lên trước 2 câu).

Chuyện đến đây là hết. Hehe.


Nói thêm (như chuyện đã viết xong, mà lòng vẫn còn muốn nói thêm, hihi): Mạnh tử có câu "Tận tín thư tắc bất như vô thư". Nếu đem áp dụng vào việc đọc sách sử Việt thì đúng lắm. Lão già nơi núi kia từng than rằng, ôi một dân tộc mù mờ sử của chính mình ...

Xui

Hồi lẩu hồi lâu hắn có đọc được ở đâu đó rằng con người có 3 đường sinh học biến đổi theo chu kỳ hình sin (đường thể chất, trí tuệ, tình cảm chi đó). Nếu 3 đường này cắt nhau tại một điểm thì thời điểm đó là khoảng thời gian rất xấu, xui xẻo, làm gì cũng không xong, ...

Sau hắn dùng iPad đời đầu, mới đầu cũng jail break, cài đủ thứ phần mềm linh tinh thử nghiệm. Trong đó có phần mềm vẽ ra cụ thể 3 đường sinh học nọ. Nhưng hắn thấy dường như không khớp lắm với những ngày chán chường. Mà, xem cho vui vậy thôi, rồi cũng quên mau.


Tuy nhiên, những ngày chán chường thì vẫn còn đó theo chu kỳ đến hẹn lại lên. Ra ngoài chẳng làm được việc gì, về nhà làm việc gì cũng hỏng. Pha ly nước chanh cũng bị đổ, rửa chén thì nước bẩn bắn lên người ...



Nhẽ, phàm ở đời, cái gì đã theo quy luật thì có cưỡng lại cũng không được.

Thuở bé hắn được học rằng, loài người trải từ chế độ chiếm hữu nô lệ qua chế độ phong kiến lên chế độ tư bản. Tuy nhiên, có những dân tộc xuất chúng (hay nói đúng hơn, dân tộc có những cá nhân tự cho là xuất chúng) thì những lăm le bỏ qua cái này tiến thẳng lên cái nọ. Rốt cuộc chẳng qua cũng chỉ một lối ấy, mà lại chậm hơn người những hàng chục hàng trăm năm.

Ông vua phong kiến cuối cùng qua đã lâu mà tư bản thì bây giờ mới sơ khai tích luỹ ...

Thứ Hai, 2 tháng 4, 2018

Bói

Bạn (làm trong ngành giáo dục) tỏ ra kỳ vọng về một đề án thành phố giáo dục quốc tế gì đó ở Quảng Ngãi.

Hắn không muốn làm bạn thất vọng nên im lặng, chứ chẳng mấy tin. Nhất là khi thấy mặt thượng thư bộ (vô) học bấm nút khai ... (chẳng rõ khai gì hihi).


Mà, tại sao lại chọn Quảng Ngãi nhỉ? Có người còm rằng đã từng có đề án tương tự ở Huế nhưng chẳng đi đến đâu. Lại có người gièm làm ở Huế thì không được.



Thốt nhiên lão lười nhớ lại, trong những cuộc gọi là cách mạng mới đây, hai xứ này vốn đều giết người không ít. Đặc biệt năm Dậu, giết chết nhiều chí sĩ tài năng ...

Chủ Nhật, 1 tháng 4, 2018

Thua và nhục, đau và sợ

Thua thì đau nhưng chưa hẳn nhục.

Sợ thì có thể đỡ đau.

Nhưng, nhục.