Thứ Năm, 12 tháng 4, 2018

Nhân chuyện này nói chuyện kia

Đà Nẵng mới có vụ anh kia đánh chị kia tè le trong quán bánh xèo.

Gì thì gì, đánh người là sai rồi, chuyện không cần nói nữa. Có chăng, đánh hơi nặng tay, chắc cũng có máu côn đồ. Mà, bố là đại tá quân đội về hưu, chú là trung tá công an đương chức kia đấy.

Lại nhiều người chê cái chị bị đánh, cũng hàm hồ hàm chứa chả vừa chi. Chắc chẳng mấy sai. Thôi thì có người mang bom lại có người đốt nó thời mới nổ. Chuyện thường ngày ở xứ lúa nước, tưởng cũng không cần nói nữa.


Nhưng có một chuyện khác, cũng như cơm bữa, mà mọi người chưa nói tới. Ấy là văn hoá xếp hàng. Chút văn minh tối thiểu cũng không, bảo sao. Cứ đến nơi công cộng khắc rõ.

Có lần, hắn gặp ở sân bay Côn Đảo. Ở ta, sân bay đã là chốn văn minh. Người trông cũng sang trọng. Vậy mà chen ngang không chút ngượng ngùng. Chẳng vội vàng đi đâu được. Cũng chẳng đông đúc gì cho cam. Vấn đề nữa là, nhân viên sân bay vẫn cứ thế phục vụ dù chuyện xảy ra ngay trước mắt. Giá chủ quán bánh xèo kia để ý một chút đến khách hàng của mình, thì, đã không đến nỗi.


Ấy, thời, ở ta nó thế ...

Không có nhận xét nào: