Thứ Sáu, 5 tháng 4, 2019

Hành chính

Lão có cô cháu con bà chị. Có lần, bà chị nhờ lão kiểm tra bài tập Anh văn cho cháu, lúc còn đi học. Dạng bài trắc nghiệm. Lão hỏi, tại sao câu này (câu nọ) cháu chọn đáp án A (B, C, D)? Trả lời, tại cô dạy thế. Hoá ra mấy câu hỏi đều đã được cô giải trên lớp. Bảo, cứ cho là cháu có trí nhớ tốt đi, phát hiện được cả mấy câu trả lời bị đảo thứ tự nữa, thì sau này vào đời, gặp tình huống khác biết làm thế nào? Cười.

Cũng không trách được, nền giáo dục khuôn mẫu nó thế.

Bây giờ thì cô cháu đã khá thành công trong đời. Dĩ nhiên, vì không theo khuôn mẫu nữa. Luôn biết tại sao mình làm gì. Chí ít cũng là, vì cháu thích thế. Về khoản này, cháu còn hơn bố mẹ, những người thuộc thế hệ "vì xưa nay vẫn thế" (huhu). (Có câu chuyện mẹ bày con gái nấu ăn, rằng phải làm thế làm thế. Con gái thắc mắc thì mẹ bảo vì bà ngoại dạy. Hỏi bà ngoại, vì bà cố bày. May còn có bà cố để hỏi, tại ngày xưa không có nồi to toàn nồi nhỏ nên mới phải làm thế hihi.).


Nhưng không phải ai cũng được như cô cháu lão. Nhiều đồng nghiệp ở công ty lão chẳng hạn. Nhắm mắt nhắm mũi làm theo quy định, hướng dẫn, riết rồi không hiểu mình đang làm cái gì nữa. Khá nhất thì cũng không có thời gian để suy nghĩ nữa. Lo đáp ứng cấp trên đã đủ chết rồi.

Cũng không trách được, ai chẳng lo giữ nồi cơm của mình. Nên mới có danh "đất nước không chịu phát triển".

Có lần bực quá lão độp, thế nếu trên bảo anh ăn cứt gà anh có ăn không?

Nay, thì, cả hệ thống đã chìm trong cứt gần hết rồi ...

Không có nhận xét nào: