Chủ Nhật, 14 tháng 4, 2019

Hung dữ

Mới sáng ngày giỗ tổ, đọc được bài viết (có vẻ của nhà thơ Nguyễn Phan Quế Mai?) về đề tài, người Việt có hung dữ không? (Nhiều người nước ngoài từng nói thế!).

Không biết có phải tại mấy ngV "yêu nước" đi "giỗ tổ" hết rồi hay không, mà mấy comments đều tán thành bài viết. (Bình thường phải có dăm ba người nhảy vào chửi rủa, rằng "không hung dữ" hehe).

Cá nhân lão không cho rằng ngV hung dữ. Nhưng "truyền thống" được giáo dục rằng, thân mày mày lo, không ai thương mày hết thảy, mày ngu mày chết, ... Cộng thêm "hiện đại", công lý chỉ là một anh hề ... Thành ra ngV ra đường, nếu là rùa ốc sên thì thu mình vào vỏ, là nhím thì xù gai, là cọp thì gầm gừ nanh vuốt. Và, linh cẩu thì nghênh ngang, nên, dường ai cũng mơ ... thành linh cẩu.

Nói hung dữ, nhưng mấy ai là voi là hổ?



Trong một bài viết khác, có chuyện các bạn Grab food bị "bom". Thậm chí còn nghĩ rằng người ta cố ý. Hung dữ chăng?

Lão nhiều lần từng cảm thấy thật bất nhẫn, khi bạn bè người thân bực mình phản ứng trước những dịch vụ không ra gì. Ngờ rằng, sự dễ dãi vô tâm vô tình cũng là nguyên nhân sâu xa của sự hung dữ.

Thực ra, chỉ là một dạng tiêu chuẩn kép. Dễ dãi với mình, hung dữ với người khác mà thôi.

Không có nhận xét nào: