Thứ Năm, 7 tháng 7, 2022

Sống ở chết thờ

 Sau đám giỗ, nghe loáng thoáng họp gia đình. Hình như chị U chủ xướng.

Lão trốn ngồi lại ngoài sân, đấu láo với cháu D. Nói với cháu D, hồi trước, mỗi khi nhà có việc xong, ông ngoại (tức bác của lão) lại bảo, bàn chuyện nhà tý hè. Hồi đó, chính chị U thường "lẹc", nói nghe mệt quá, mà không giải quyết được chuyện chi cả.

Hai cậu cháu còn cười, tội nghiệp cậu Trang phải ngồi nghe. Một lúc Trang cũng chuồn ra, bảo ngày càng căng thẳng. Lão cười, nhà ngoại giao mà không làm cho bớt căng thẳng được ah, lại trốn.

Trang bảo, anh A còn ngồi ngoài này, em tuổi gì mà ngồi trong ấy. D cũng cười, cậu A có bà đại diện rồi. Trung Hậu thì nói, bà vừa lẫn vừa nặng tai, có nghe nhớ được gì không mà ngồi họp như thật haha.


Thực ra, chuyện đem ra bàn không đáng cười chút nào.

Bác mất rồi, anh K cũng mất rồi. Sổ hồng nhà đất ông bà để lại đã sang tên cho anh K và chị Tứ. Nhiều người ngã ngửa, bởi vì ở quê đa số chưa nhà ai làm sổ.

Cũng chẳng ai tranh chấp, con cháu trong nhà đều đi xa cuộc sống ổn định cả rồi. Có người ở là may, không thì hoá bỏ hoang, chứ chưa nói đến người thắp hương trông giữ bàn thờ.

Vấn đề là quyền sử dụng đất để ở. Hẳn ngày xưa bác không biết quy định về đất thờ tự. Chị Tứ thì không khôn ngoan, ở quê vốn ít tiền bạc nên cứ bóng gió chuyện bán đất. Vốn cơn lên đồng sốt đất của dân tộc cũng đã lan đến quê lão.

Nói thế chứ không hẳn đơn giản. Kể cả thế chấp sổ cũng chẳng đơn giản. Chưa kể thừa kế anh K không chỉ mẹ con chị Tứ mà còn 4 con riêng của anh K nữa.

Cuối cùng thì cũng tạm có thống nhất (nội bộ thôi, bao gồm các con của bác, thiếu chị Hoá và vợ con anh K). Chị Tứ toàn quyền sử dụng, nhưng không được mua bán.


Nhà nước có quy định về quyền sử dụng đất thờ cúng rồi. Nhưng lão im lặng, né tránh tham gia. Nói với cháu H con đầu của anh K, chú không theo trường phái nào ở quê. Chẳng qua về thăm người thân vậy thôi.

Chuyện gì ở đất nước này cũng vậy, nói nhiều chẳng giải quyết được gì, chỉ tổ xa nhau.

Tội nghiệp bác, ngày trước còn muốn lão là ứng cử viên số 1 về giữ bàn thờ. Không biết rằng lão đã quyết "vô hậu", chết đâu thiêu rải đó. Sống không muốn về, chết cũng chẳng muốn về ...




Không có nhận xét nào: