Thứ Năm, 27 tháng 10, 2022

Bạo lực

 Vụ "bạo lực học đường" đang ầm ĩ ở trường HBT, Huế, dường như minh chứng cho "câu nói dân gian", rằng "khi lời nói bất lực thì ... bạo lực ra đời".

Có vẻ như "cô giáo - nạn nhân" nọ là một dạng không nên có, nhưng lại đang đầy rẫy, trong cái môi trường (được gọi là) giáo dục của vn. Một dạng, nói theo cách dân gian là "không thể chấp nhận được", nhưng lại hoàn toàn "hợp quy trình". Một dạng "cạn lời", nên bạo lực phải ra đời.


Vấn đề là, bạo lực, không bao giờ có thể chấp nhận được. Dù ở trong tình huống nào đi nữa. Song chính tình huống đã khiến cho các học sinh ... ủng hộ bạo lực. Và, sự ủng hộ này mới là điều nguy hiểm nhất, đáng nói nhất trong vụ việc này.

Học sinh là học sinh. Học sinh, là chưa trưởng thành. Các em đang học được bài học ... bạo lực.


Lão già lười nơi núi kia cười cay đắng, sử dụng bạo lực để bảo vệ chính kiến, nào phải xa lạ gì đối với dân tộc này? Nhiều người lớn đầu rồi vẫn như thế, và cũng chính họ xây nên thể chế dung dưỡng sự "cạn lời", bảo sao không kích thích, tạo ra những thế hệ kế cận ưa thích và sử dụng bạo lực.




Không có nhận xét nào: