Trong cơn sốt xình xịch mang tên DTH, không khỏi có người tìm về những Hành trình ngày thơ ấu, Các vĩ nhân tỉnh lẻ, hay Bên kia bờ ảo vọng, Những thiên đường mù, ...
Cứ thấy bàng bạc đâu đó những đọc rồi, cùng không nhớ rõ, ... Lại nhớ lời ba mắng, những lúc biết lão ngốn ngấu, cả trong khi đang học, cả trong khi đang đun bếp lửa rác, rằng, đọc nhanh quá sẽ không hiểu gì cả.
Bây giờ lướt lại những câu chữ cũ mà như mới, chợt nhận ra rằng, nhà văn nhìn thấy tâm can ta. Chỉ là, nhìn thấy sớm quá, khi ngay ta còn chưa biết mình có gì trong lòng.
Khi còn chưa biết sống cho mình, chỉ biết theo người khác. Còn chưa biết dân tộc đầy rẫy mâu thuẫn, mâu thuẫn giữa các thế hệ, giữa chính lòng mình.
Hiểu đến như vậy, lẽ, phải là tri kỷ? Nhưng lạ, ta chỉ tin theo những giáo điều ...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét