Thứ Bảy, 29 tháng 6, 2024

Lan man chuyện linh tinh

 Chả là, hôm qua đọc được mấy dòng của nhà văn Nguyễn Vỹ. Chẳng hoá ra, bài thơ "thần sầu", hay câu thơ "thánh thán", của các nhà văn nhà thơ Việt lừng danh lỗi lạc, đều có dấu hiệu "không chính chủ" cả hay sao?

Không khỏi nhớ lại thuở còn đi học, sau khi đọc Le partie de billard của Alphonse Daudet thì cứ cảm thấy Sống chết mặc bay (còn được xem là truyện ngắn đầu tiên của "văn mới" vn cơ đấy) có gì đó ... sai sai (!?). Tác giả là nhà văn Phạm Duy Tốn, bố của nhạc sĩ Phạm Duy (Cẩn), đều là những cái tên chói lọi cả.

Bây giờ đọc Nguyễn Vỹ nói về Đoàn Phú Tứ, thấy ... na ná. Mà ông nhà thơ / nhà văn này vốn có mấy câu thơ lão vô cùng yêu thích:

Hương thời gian không nồng

Hương thời gian thanh thanh

Màu thời gian không xanh

Màu thời gian tím ngát

(lão cố tình đảo thứ tự màu và hương, sorry ông!)

Chỉ mong sao không bị đưa vào dạng "nghi vấn" như Con nai vàng ngơ ngác / Đạp trên lá vàng khô.


Thực ra, không hề có ý định "xét lại" hay lên án gì các ông. Chỉ là hơi ngờ ngợ, nhẽ cái dân tộc mình ... nó thế (?). Và các ông là elite nên các ông nổi phềnh lên thôi.

Một giới "elite" khác của dân tộc là chính trị lại còn khủng khiếp hơn. Với những lượm lặt nhặt nhạnh bá vơ bá láp được tâng bốc đến độ tởm lợm ...




Không có nhận xét nào: