Mình không hình dung được chính xác, lúc mình còn nhỏ, trời nóng như thế nào.
Chỉ nhớ là cũng thấy nóng lắm. Nhiều đêm khó ngủ vì cái cảm giác mồ hôi chảy như có con gì đó bò quanh mình.
Bữa nay cảm thấy ổn hơn. Tệ thì cũng có quạt máy, khá hơn thì có máy lạnh. Nước mát để uống không phải là thứ quá xa xỉ, chưa kể các loại nước ngọt.
Dĩ nhiên, đó dường như không phải là một phép so sánh. Chỉ là mình cảm thấy xa xôi với những đứa trẻ nghèo nơi miền quê gió Lào cát trắng.
***
Tổng công ty mình, cứ mỗi lần mua sắm thiết bị gì đó, hơi lớn một chút (gọi là theo dự án) thì thường có chuyện cho cán bộ đi học cách sử dụng. Ở nơi người ta sản xuất ra thiết bị đó, tất nhiên là một nước tư bản phát triển.
Cũng tất nhiên, người ta chêm dăm "cán bộ" gọi là đi học, nhưng về không bao giờ phải tiếp xúc thiết bị đó.
Lại có những đoàn đi học về quản lý, thì dành cho những người sắp về hưu mà chưa bao giờ có cơ hội đi nước ngoài.
Được biết, những đoàn nhà nước cử đi thi đấu thể thao, cũng chỉ thường đặt mục tiêu học hỏi, cọ xát. Nhưng cọ mãi, xát mãi chẳng đến đâu. Vận động viên, huấn luyện viên được đi thì ít mà cán bộ thì nhiều.
Không biết nói so sánh liệu có khập khiễng, nhưng mấy nay cứ thấy nhiều người hỏi đoàn điện ảnh vn đến liên hoan phim Cannes để làm gì.
***
Thôi thì cũng chẳng có ý định so sánh gì. Hôm nay đọc thấy tin Cambodia cho ra đời xe chạy điện hiệu Angkor. Trong khi toàn miền nam vn mất điện do một chiếc xe cẩu cây gạt phải đường dây 500 kV.
Uh, cũng thấy hơi nóng ...
Thứ Tư, 22 tháng 5, 2013
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
3 nhận xét:
Nghe lý do cúp điện mà sảng hồn luôn
Hic, đi chơi hợp pháp! Chỉ có Lãn là thâý... "nóng"!!!
:D
Đăng nhận xét