Thứ Bảy, 6 tháng 7, 2013

Hoa Di

Mới bắt đầu đọc Ngàn năm áo mũ, hắn bắt gặp khái niệm Hoa Di.


Thực ra chúng ta đã quá quen thuộc với việc gọi những hành động khác chúng ta là dã man, là man rợ; gọi người khác chúng ta mọi rợ, là man di.

Kể cho vui, hồi hắn học bên Âu, sinh viên VN có thói quen gọi người Diganmọi. Cũng là một cách để người chung quanh lỡ nghe được không hiểu (nếu phát âm Digan thì họ có thể biết đang nói về gì). Nhưng khá kém văn hoá, cùng nhiều thói hư tật xấu khác hihi.

Đọc sách xưa thấy người Hán tự xưng là Trung Quốc, Trung Hoa mà gọi người xung quanh là Bắc Địch (hoặc Bắc Rợ), là Nam Man, là Đông Di, là Tây Nhung (hoặc Tây Địch).


Hoá ra tại chúng ta một dao cắt sợi dây quá khứ, không đọc được chữ ông cha, chứ tiền nhân Việt dù phản đối dân Hán gọi mình là mandi nhưng cũng một thói xưng mình là Trung Quốc, là HoaHạ mà coi người ngoài cõi là DiMan.

Mới thấy ngày nay chúng ta cũng chưa khá gì mấy. Cứ cái gì giống ta là đúng là hay, khác ta là sai là dở hết thảy. Biết khó chịu trước sự áp đặt của người mạnh hơn nhưng vẫn vô tư khống chế kẻ dưới.



Nhân đọc trả lời của giáo sư Nguyễn Văn Tuấn cho một số sinh viên về việc sử dụng R, thấy tư tưởng này cũng xâm chiếm hết não trạng những người làm khoa học VN.


Nói nữa e nhiều, thôi thì một tiếng thở dài đành nén lại.

Không có nhận xét nào: