Chủ Nhật, 13 tháng 10, 2013

Sống chậm

Mình đọc văn ông Võ. Thấy ông Võ dẫn văn ông Vũ.

Trích đoạn thế này:

"Lòng người xa nhà y như thể là khúc gỗ bị mối ăn, mục nát từ lúc nào không biết. Trông bề ngoài thì không có gì khác lạ, nhưng cầm một cánh hoa khẽ đập vào thử mà xem: tiếng gỗ kêu nghe mệt mỏi, u buồn, mà nếu gõ mạnh thêm chút nữa, ta sẽ thấy gỗ vỡ tan, để lộ ra những tảng mục lỗ chỗ như tổ ong, tiết ra một thứ bụi vàng hanh hao, nhạt nhẽo."

Và ông Võ không quên bình luận thêm: Cánh hoa đập vỡ gỗ? Ông Vũ, ông ngon trớn quá đấy nhé!


Và mình cũng muốn kêu lên: Này hai ông, hai ông khiến tôi ... ghen tỵ, ghen tỵ quá!

Các ông sống vào những thời năm nảo năm nao, mà mắt cứ như những chiếc máy quay hiện đại nhất. Quay tốc độ cực cao, rồi chiếu lại cho nhau xem bằng tốc độ cực chậm, đặng có thể chẻ sợi tóc ra làm ba, làm tư mà bình, mà luận.

Chúng tôi ngày nay có công nghệ hiện đại giúp sức, hoá ra càng thêm hối hả. Ừ, thì đã có máy làm thay người, chúng ta hẵng cứ thủng thẳng mà làm ... người máy.

Không có nhận xét nào: