Hắn làm việc trong ngành đã hơn 20 năm, từ ngày giành lại được chủ quyền ấy.
Lúc người ta tưng bừng kỷ niệm 10 năm sự kiện này, hắn chỉ cười mỉm mà lùi lại. Có người bảo hắn, mày đừng quá tiêu cực như thế, những thành tích là có thật. Hắn thừa nhận, có thật, nhưng hỏi lại, với giá như thế nào?
Những sếp đầu tiên vốn là những người lính, xuất thân từ nông dân hay nhà giáo, đã về hưu với không chỉ một chiếc ba lô và một chiếc giường cá nhân nữa.
Hắn không soi mói vào tài sản tư của thế hệ đi trước, nhưng lặng lẽ dần tránh xa di sản công mà họ để lại.
Những người hắn kính trọng kẻ về hưu sớm người ở lại bị đẩy vào những vị trí ất ơ. Một vài bạn hữu bắt đầu nói về sự thoả hiệp, với những thế lực đang mọc lên như nấm sau mưa.
Hắn bướng bỉnh nói không mà lui về núi. Chẳng có gì ghê gớm, số người đã tăng lên hơn gấp đôi cho những công việc vẫn thế.
Nay, ở các nhà trẻ TW ấy xảy ra "những chuyện nghiêm trọng chưa từng có trên thế giới".
Này, lão già lười nơi núi kia, vẫn chưa phải lúc chăng?
Thứ Bảy, 22 tháng 11, 2014
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
2 nhận xét:
Anh ở lại mà đào tạo lớp trẻ chứ, biết đâu nhờ vụ này mà thay đổi tốt hơn :)
Chưa có dấu hiệu ấy đâu, mà có thay đổi được không :)
Đăng nhận xét