Nắng chiều vừa nhạt. Đường về nhà không gần không xa. Chỉ là bỗng nhiên gã muốn đi bộ. Quá gầy để có nhu cầu tiêu mỡ bụng. Chẳng có gì vội vàng. Mẹ gã vẫn bảo, những kẻ có bàn chân nhỏ như gã là giỏi đi bộ lắm. Ba của gã, ngày trước, bàn chân có nhỏ đâu. Mà thời đó biết đi bằng gì nếu không đi bộ. Gã nhớ cái cảnh phải chạy gằn theo những bước chân dài của ông để tránh như bị nắm tay lôi đi trên phố. Có điều, những dịp như thế cũng thực sự hiếm hoi.
Con phố cũng không có gì hấp dẫn. Chẳng có gì để ngắm nhìn, dù cả năm trời gã mới qua một lần, mà thường là vèo xe máy. Mặt đường nay đã trải nhựa, không lo giẫm giày vào bùn đất như xưa nhưng hầm hập hơi nóng. Nhà cửa nhỏ to đã san sát kín hai bên, không còn nhìn thấy những thửa ruộng hay bãi cỏ nữa.
Nói rằng phố thật cũ kỹ chán nhàm, song khó tìm ra dấu vết gì có thể gợi cho gã nhớ những ngày xưa ấy. Đã 40 năm. Mấy đứa trẻ tuổi 9, 10 lếch thếch đi bộ dọc con đường nắng bụi mưa bùn sang xã bên học toán nay chẳng còn ai ở quê. Cái thời đi bộ mà bụng đói gối mỏi chân đau. Cái thời đi bộ mà thèm muốn được người lớn đèo trên một chiếc xe đạp. Được ngồi sau yên một chiếc Honda ngỡ hầu chỉ là giấc mơ ...
Mẹ gã đang ngồi trên chiếc ghế nhựa thấp nhìn ra cổng. Bằng cách nào đó mẹ đã biết gã về dù gã không hề báo. Vừa vào nhà, gã nghe mẹ lẩm bẩm nói một mình, để hâm lại nồi canh cho nóng. Bữa cơm tối chỉ hai mẹ con trôi qua hầu như trong im lặng. Đường đời không dạy cho gã biết nói nhiều, lại quá sợ những điều lời nói gió bay đem lại ...
- Đám tang cô Huê chắc đông lắm?
Mẹ gã như hỏi như nói bâng quơ. Mẹ biết gã về làm gì. Cậu học sinh giỏi toán xưa ít khi làm gì đi đâu mà không có lý do. (còn tiếp)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét