Thứ Hai, 10 tháng 10, 2016

Ngon

Nghe về cháo mắng bún chửi của xứ kinh kỳ đã lâu nhưng hắn không để tâm lắm. Nay có phải tại mấy ông tây lắm chuyện ở CNN mà đại danh lại dậy sóng như cồn chăng?

Cá nhân hắn cho rằng đó chỉ là chuyện "có gì đâu mà rộn". Nói theo kiểu thời thượng đương đại thì là "chẳng việc gì phải xoắn".


Ông cha có câu "nhà sạch thì mát bát sạch ngon cơm". Nay cháu con ở bẩn nhưng lắp máy lạnh, chén bát nhôm nhoam vẫn khen ngon nhồm nhoàm thì âu cũng là tự do cá nhân thôi vậy.

Chả như món có nguy cơ mất vệ sinh cao là tiết canh vẫn được cho là ăn ngon nhất phải ngồi chồm hổm vỉa hè đấy thôi. (Mà chắc vỉa hè phải đầy bụi rác có cống rãnh chảy ngay cạnh thì mới được gọi là đúng kiểu?).

Nên, có người bảo: bún chửi đông khách vì nó ngon (cho dù có không thích bị chửi lắm!?).



Hắn chịu. Ngon dở của hắn không vượt quá rau muống luộc và thịt kho. Nhớ ngày chị hắn còn, những lúc rảnh rỗi lại thích tụ tập nấu nướng. Hắn, chẳng thà khuất mắt thì thôi, cứ chứng kiến nấu càng cầu kỳ là thấy miệng càng nhạt. Thôi thì tật mình thế biết làm sao.

Có lần (một lần duy nhất), thím hắn nhất định mời ăn cho được phở (hiệu gì đó chả nhớ) mệnh danh ngon nhất Hà Nội. Đến bây giờ mùi vị phở đó như thế nào hắn vẫn chịu, nhưng nhớ không thể nào quên cảnh thím hắn tả xung hữu đột tìm được chỗ ngồi giữa chốn chen chúc. Và trong khi đang húp phở thì có mấy anh chị cô bác bưng tô phở nóng đứng sau lưng chờ hắn ăn xong đặng có chỗ an toạ. Nếu không vì nể công nhiệt tình vất vả của bà thím thì hắn thà không đụng đũa mà trả tiền đi về còn cảm thấy ngon hơn.

Nay thì chỉ cần nghe phải ra xứ ngàn năm văn vật là hắn đã rùng hết cả mình chứ chưa nói đến chuyện ẩm thực ngoài đó. (Ấy là hắn rất hợp khẩu vị ăn uống bình dân xứ bắc kỳ cơ đấy!).



Nói gần nói xa chẳng qua thắc mắc thế nào là ngon?

Con người ta có lục giác quan nhãn-nhĩ-tỷ-thiệt-thân-ý (mắt-tai-mũi-lưỡi-da-ý, nếu ai cãi chỉ ngũ giác quan thôi thì bỏ cái cuối đi). Nhận biết được sắc-thanh-hương-vị-xúc-pháp (nôm na mắt thấy-tai nghe- mũi-ngửi-lưỡi nếm-da sờ-ý nghĩ).

Rút cục món ăn đạt bao nhiêu trên 6 thì gọi là ngon? Bao nhiêu trên 6 thậm chí âm (ngược lại) mà vẫn ... ngon? Hẳn tuỳ người vậy.

Hắn đọc sách bày uống rượu vang, để lạnh ra sao, rót ra cốc như thế nào. Ngắm màu rượu, cụng ly một tiếng keng, lắc nhẹ ly đưa lên mũi ngửi, khẽ nếm vị trước khi nuốt, thế là có sắc thanh hương vị. Tưởng cũng hơi cầu kỳ?!


Vậy người lại khác người ư? Khác chăng, một chữ nhã ...

Không có nhận xét nào: