Đọc Sài gòn tạp pín lù của VHS, có đoạn tả các món ăn mà hắn thấy rùng mình. Hoàn toàn không phải món kinh món dị gì, chỉ là cách ăn, theo học giả họ Vương, cứ phải nhét, nhai, nhồm nhoàm đầy miệng (đến mức nghẹt thở!?) mới là ... ngon. Và rằng dân ta ăn là phải như thế, phải phát ra tiếng, nhóp nhép, sì soạt, phải vứt thức ăn thừa xuống đất cho mấy chú cẩu dọn dẹp, ...
Dĩ nhiên, chỉ là cảm giác cá nhân, vì, hắn, nếu ăn như thế, có là cao lương mỹ vị gì cũng thành rơm khô hết thảy. Vả, sức ăn của hắn, một bữa chắc chỉ bằng một ... miếng nhai được cụ Vương miêu tả hihi.
Nhưng, cũng phải nói cho rõ rằng, hắn hoàn toàn tôn trọng thú vui ẩm thực của người khác. Nhất là ở những thời đại khác. Chỉ hơi suy nghĩ chút chút, tại sao "hào sảng" đến mức "thô lỗ" (chữ của cụ Vương) như vậy mà lại không dang tay đón tiếp khách phương xa, lại ngăn sông cấm chợ để đến độ chiến tranh liên miên, người với người hằn học?
Thực ra, dân dã thế thôi, chứ triều đình thì đã từ lâu đũa ngà chén ngọc theo Tàu cả rồi. Ta, cái gì cũng "truyền thống lâu đời" mà gì cũng cần "bảo tồn" hết thảy hehe.
Tối qua, nửa đêm dậy đi đái, vừa xả nước thì thấy bơm nước tự động chạy. Rồi sao thấy bơm chạy lâu thế, phải dậy ngắt điện. Sáng leo lên bể xem đường ống van phao có ổn cả chăng. Bỗng nhớ ngày xưa sáng dậy múc nước giếng đổ đầy các thùng xô chậu, vừa tập thể dục vừa có nước dùng.
Lại tí nữa chạy đi kiếm mua cái máy "kinh vĩ". Tên còn không nhớ, nói gì tới biết máy đó làm gì. Đọc PTVA, cũng thấy tiêng tiếc nhớ cái ngày xưa chẳng bao giờ trở lại ...
Đúng là, mất nhiều tiếc lắm vậy.
Thứ Sáu, 25 tháng 5, 2018
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét