Tay bẩn lấy nước rửa.
Hắn, từ bé đến lớn, chẳng ở nhà được mấy ngày.
Trừ lúc bé được gửi (2 - 6 tuổi), bắt đầu đi học là hắn cũng sớm tham gia guồng luyện gà chọi, đầu tiên là ở nhờ nhà dân quanh nơi luyện, sau thì lê la trong các khu nội trú của nhiều ngôi trường danh tiếng.
Kết thúc bậc học phổ thông trong một trường nổi tiếng nhất nhì cả nước, hắn nhớ khu nội trú lúc đó là một ngôi nhà to, vốn từng là thư viện. Trong đó xếp đầy những chiếc giường 2 tầng bằng gỗ rất chắc chắn. Nhưng nhà thì không được như giường, đại khái là khi trời mưa thì trong chỉ hơn ngoài chút ít. Chắc vì thế mà người ta chuyển sách đi và cho những kẻ học sách vào đó.
Ấy là chuyện ở. Đến chuyện ăn.
Trong trường có bếp tập thể, đến bữa chia cơm theo từng lớp, cứ việc tập trung lại cùng ăn. Theo đúng truyền thống dân tộc, cứ gì cấm là làm, học sinh bọn hắn thường bưng cơm về nhà ở để ăn. Không gì nhiều nhặn, mỗi lớp 2 thau nhôm, một đựng cơm một đựng thức ăn. Thức ăn trường kỳ là một món có tên gọi nước ruốc. Đó là một thứ nước chỉ hơi đục, thoảng mùi ruốc, nổi chút ớt bột và ăn vào có vị mặn của nước muối. Cũng không dễ đưa cơm, nhất là với tụi học sinh mồm miệng quanh năm lở loét do không những thiếu chất tanh mà đến rau ráng cũng họa hoằn lắm mới được một cọng thì vừa ăn vừa nước mắt nước mũi thi nhau giàn dụa.
Nhà dột từ nóc, đám học sinh chỉ biết trốn "cục bộ". Mỗi khi trời mưa, chúng tụm hai tụm ba cùng ngủ chung ở tầng giường dưới, tầng trên cuốn chiếu lại bày la liệt những thau đựng cơm đựng đồ ăn ra hứng. Ngặt nỗi thau chưa rửa, mới bắn ra xung quanh cái mùi mà khi ăn thấy nhẹ giờ thấm vào quần vào áo vào chăn vào màn lại hóa nặng. Cộng thêm thiếu nước thiếu xà phòng mưa lạnh 3, 4 tháng mới tắm một lần nên cũng hơi í ẹ.
Mới có chuyện thế này. Hai anh chàng kia được chiếc giường ở chỗ may mắn dột ít, mới sáng kiến đặt cái thau lên trên màn, dưới tầng giường trên để hứng nước mưa. Tuổi ăn tuổi ngủ mưa lạnh trùm chăn ngủ say như chết, đêm thau đầy nước nặng đứt dây màn cho hai chàng bữa tắm khuya bất đắc dĩ. Tắm nguyên quần áo nguyên chăn màn, mà nào nước sạch cho cam.
Bẵng cũng dễ 27, 28 năm trôi qua. Ngày nay đọc báo thấy chuyện vỡ đập xả đập thủy điện thủy đeo mùa bão lụt chẳng khác gì.
Nước bẩn lấy chi rửa?
P/S: Đồn rằng vị vua nhỏ tuổi Duy Tân đã tự trả lời cho câu hỏi của chính mình:
Máu.
2 nhận xét:
Uhm, chỉ có máu! Mà phải máu sạch. :D
:)
Đăng nhận xét