Thứ Năm, 5 tháng 7, 2018

4.0

Không phải đến tận bây giờ, người ta mới mâu thuẫn về cách nhìn nhận tương quan trong sử dụng lực lượng lao động giữa sức người và máy móc.

Ngay từ buổi sơ khai của máy móc, đã từng có phong trào công nhân đập phá máy dệt. Từ một góc độ nào đó, đó là tư tưởng yếm thế, một dạng mặc cảm tự ti, ngày nay được gọi chính xác hơn là phức cảm tự ti. Thay vì chọn cho mình một vị trí có thể làm chủ máy móc, nhiều người tự đặt mình vào vị trí cạnh tranh một công việc với máy móc.

Một thời gian dài, sự cạnh tranh này được âm thầm duy trì, bằng cả sự tỉnh táo lẫn u mê. Nói chính xác hơn là kẻ tỉnh táo khai thác kẻ u mê trong một mối hợp tác không hề kỳ quặc. Trong thời gian đó, người thông minh vẫn kiên trì hoàn thiện máy móc về hướng thay thế được con người, mà mới nhất là trí tuệ nhân tạo. Và, người lao động vẫn biện hộ (hay tự đánh lừa?) về những thứ gọi là chi phí, giá thành mà lơ đi chất lượng, biết rằng tạm thời đang thắng thế nhưng sẽ thua trong tương lai không xa.

Nhiều công ty có dáng vẻ khá công nghệ, nhưng thay vì cố gắng nâng cao độ tin cậy, an toàn cho hệ thống của mình thì lại "dự phòng" một hệ thống với công nghệ cũ hơn nhằm thay thế khi xảy ra sự cố. Một khía cạnh khác là outsourcing, lợi dụng nhân công giá rẻ và đẩy ô nhiễm môi trường ra xa, đáng thương cho những kẻ tiếp nhận "đầu tư".

Cuối cùng thì cũng đến lúc nước Mỹ nhận ra rằng chất lượng outsourcing không còn thoả mãn họ, cùng với chi phí không còn rẻ nữa. Những nơi được đầu tư cay đắng nhận ra rằng, công nghệ thắng thế đòi hỏi lượng kiến thức và kỹ năng khổng lồ, những thứ không thể có được trong ngày một ngày hai.


Nói thêm cho vui, ở một vài xứ "không chịu phát triển", khác những xứ "(đã) phát triển" hay "đang phát triển", người ta vẫn sử dụng đại ngôn để che lấp nhưng khoảng trắng không chịu bù lấp. Và, với năng lực ấy, tiếp tục "dự phòng" cho công nghệ cũ kỹ của mình bằng ... những công nghệ còn cổ hơn.


Cả thế giới sợ người Mỹ, vì, người Mỹ đã nói là làm.

Người Mỹ sợ người Nhật, vì, người Nhật làm rồi mới nói. (Câu này gợi trận Trân Châu Cảng quá rõ hihi).

Người Nhật sợ người Trung quốc, vì, người Trung quốc không nói cũng làm.

Người Trung quốc sợ người Việt nam, vì, người Việt nam nói một đằng làm một nẻo ...


Không có nhận xét nào: