Thứ Bảy, 29 tháng 1, 2022

Cướp

 Chuyện "ngạo nghễ" giải cứu đồng bào qua cơn bão dịch, tưởng chỉ cần nhìn vào cái giá "đồng bào" phải trả ("giá" theo đúng nghĩa đen không hề bóng bẩy) là rõ?

Nhưng sự đời, thấy rõ lúc đó thì là lũ "giãy chết" mẹ nó rồi, không phải xứ thiên đường.

Cứ phải đem trứng ra treo đầu đẳng, đồng thời để bôi trơn cỗ máy vận hành, thế mới là.  ("Đồng bào" vẫn bị kẹt lại vô số, còn giới lắm tiền thì qua lại cơn dịch như đi chợ.)

Rồi sau trứng muốn đập thời vỡ mà muốn cất thời còn. "Đồng bào" chẳng ai được trả lại xu nào.


"Lũ trẻ" lớn lên, bỏ tiền tấn để chui vào cỗ máy ấy, rồi "cá kiếm" cho lại vốn. Hên thì lãi, xui thì lỗ. Hồn nhiên, còn dạy dỗ người khác. Khôn thì cứ cướp được là chôn sâu giấu kỹ, kiểu phim Mỹ, ở tù mấy năm như lội qua vườn dâu. Dại thì bị thằng khác cướp lại, mất.

Chỉ cỗ máy chết chóc kỳ diệu là ăn như thùng không đáy, như thúng lủng khu, lấy dòng tiền làm chất bôi trơn mọi khúc khuỷu tối tăm phức tạp. Thế mới tài.



Lão già lười nơi núi kia còn cười lớn, ấy "giải cứu" chỉ là một trong hàng ức hàng vạn "công việc" thường ngày ở xứ huyện mà thôi.

Không có nhận xét nào: