Đọc mấy dòng Trần Dần viết về Hà nội. Viết từ lâu lắm rồi, đâu đó khoảng năm 1954.
Hôm nay tôi muốn viết gì về Hà Nội?
Tôi biết một số người Hà Nội.
Đây là anh Nguyễn Đình Thi. Anh ta đã làm ra bài hát Người Hà Nội. Anh ta lắm tài, nói hay, trẻ và thông minh, - lắm tài nhưng cái chính của anh là thơ. Chín năm nay anh đã làm những việc: đại biểu quốc hội, biên tập báo Văn nghệ, ủy viên Tiểu ban Văn nghệ Đảng, chính trị viên phó tiểu đoàn 54 trong mấy chiến dịch Trung Lào, Điện Biên, - và tiểu thuyết gia, - và nhạc sĩ, - và thi sĩ vân vân ... Anh có nhiều khó khăn đau xót, vợ ốm con đói, nhưng không thấy anh nói chuyện ấy mấy khi. Anh ta người lúc nào cũng như một cơn giông. Anh làm việc thì gớm lắm, ai cũng phục năng suất của anh, thức đêm thức hôm, bỏ giấc ngủ trưa v.v ... Anh là một người Hà Nội.
Anh Văn Cao này: Cũng rất lắm tài ... nào vẽ, nào thơ, nào nhạc ... Anh ta đã làm ra bài hát mà dân ta chọn làm Quốc ca ... Người ta nhớ nhiều như bài Sông Lô anh làm sau chiến thắng Việt Bắc. Anh cũng có nhiều khó khăn: vợ yếu, mảnh khảnh, thiếu sữa cho con. Con anh lớn lên mà sống được, không phải vì sữa với cơm, mà chắc vì nó là người Việt Nam thôi. Anh VCao đó cũng là một người Hà Nội.
...
Tự nhiên nghĩ, nếu hôm nay, nói về Hà nội, thì biết nói gì?
Biết người Hà nội nào?
Có mấy người bạn sinh sống ở Hà nội (chứ chưa hẳn đã là người Hà nội), thì từ lâu không chuyện trò gì.
Cũng phải xin lỗi mấy người bạn này, vì thường vẫn gọi bọn quan lại mất nết, bọn trọc phú mất dạy, ... nói giọng bắc, là "bọn Hà nội" ...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét