Lâu mới gặp, hỏi thăm cô cháu làm việc như thế nào?
Chán, làm việc như công nhân (không hề có ý xúc phạm giai cấp tiên phong lãnh đạo cách mạng). Những người đi trước cũng nói thẳng, công việc chỉ cần đến thế thôi, không cần động não gì đâu.
Nghĩ, rồi bảo, công ty cậu cũng thế thôi chứ khác gì. Một khi công việc ổn định, người ta đưa ra các quy trình, và nhân viên không hơn mấy con rô-bốt. Cơ hội chỉ đến nếu có sự thay đổi, nhưng mình tham gia được hay không thì phải chứng tỏ được năng lực. Tất nhiên, chỉ khi có gì đó thay đổi.
Nhưng cháu muốn có thời gian đi học thêm. Học thạc sĩ.
Học lên thì tốt quá. Nhưng doanh nghiệp chỉ tạo điều kiện nếu họ cần. Mà thường thì họ không cần. Đại đa số các doanh nghiệp Việt đâu cần thạc sĩ tiến sĩ để làm gì? Trừ một vài doanh nghiệp cần sự bóng bẩy, và thăng tiến trong nhiều doanh nghiệp nhà nước. NgV có thể quen với cách làm việc ở các dnnn, nơi ít tồn tại logic. Mình tự lo tự túc đi học. Bây giờ công ty này, đến thời gian nghỉ còn không đáp ứng đầy đủ, thì học vào lúc nào. Nhưng giả sử đi làm công ty khác, ngày 8 tiếng, tuần nghỉ 2 ngày t7, CN đi nữa, thì liệu học thạc sĩ như thế nào?
Hoặc nói ba mẹ nuôi đi học. Vâng, ba mẹ sẵn sàng nuôi, khi còn chưa nghỉ hưu. Vì hưu thì không đủ tiền. Cười, thế nếu ba mẹ hưu, con tiến sĩ không có việc làm, thì ai nuôi?
Nói nghiêm túc, phải xác định cho được hướng đi tương lai. Theo con đường học thuật thì bây giờ phải tận dụng nguồn lực, nhưng tương lai liệu như thế nào? Hoặc giả phấn đấu kiếm học bổng du học, chí ít cơ hội cũng hy vọng lớn hơn.
Chứ mình sống ở một đất nước chỉ biết tiêu thụ, thì kiến thức mà làm gì?
Cậu 30 năm làm việc, gần đến tuổi nghỉ hưu, mà có chút kiến thức đại học học được từ 30 năm trước còn chưa cần dùng hết ...
2 nhận xét:
bài viết hay quá chú ạ như một lời nhắc, cảm ơn chú!
Ur welcome :-)
Đăng nhận xét