“Tôi đã chơi ở Ý vào quãng thời gian mà những nhà vô địch vĩ đại nhất qui tụ. Thật đáng buồn là sau đó theo thời gian, chất lượng giải đấu cũng giảm xuống do cuộc khủng hoảng kinh tế ập đến với các câu lạc bộ.
Nhưng tôi vẫn nhớ những trận chiến trên sân với những trung vệ cứng cựa như Vierchowod, Ferri, Bergomi, toàn những tay khó chơi và rắn mặt.
Ngày nay bóng đá được chơi với tốc độ cao hơn nhiều so với khi tôi còn thi đấu, điều đó khiến tôi nghĩ rằng chúng tôi thực sự rất chậm so với thời đại ngày nay.
Các cổ động viên luôn miệng gọi tôi là “ni**o”, nhưng tôi không coi đó là phân biệt chủng tộc. Tôi nghĩ rằng họ chỉ đang cố lấp liếm đi sự sợ hãi tột cùng mà thôi.
Vào thời điểm đó, tôi đã chơi hết công suất và cuối cùng họ đã phải đưa ra những tràng vỗ tay tán thưởng.
Tương tự với những pha phạm lỗi: nếu họ đánh gục tôi xuống, tôi sẽ đứng dậy ngay lập tức. Nếu bạn nằm xuống và phàn nàn, kẻ chơi xấu sẽ nghĩ: ‘À, thì ra ta vừa hạ đo ván tên này’. Lẽ ra họ không nên nghĩ thế.
Ý? Tuyệt vời, tôi chỉ có thể nói lời cảm ơn.
Giày dép, ô tô, đồ nội thất, phô mai, phụ nữ, bãi biển, núi non.
Đất nước ấy đã dạy tôi mọi thứ.”
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét