Lại đọc.
Lại cũ.
Muốn viết gì đó cho riêng mình. Hay cho riêng ngày hôm nay.
Ngày gì mà ảm đạm. Bão đã tan đâu đó phía nam. Thế mà nơi đây gió bịt bùng, mưa tầm tã.
Chiều đi làm về. Chạy xe đường bờ biển. Trời tối sầm. Đường loáng nước. Tự nhiên nhớ đến đoạn mở đầu tiểu thuyết Mùa xuân trên sông Ô-đe. Truyện Liên xô (!!). Dạng anh hùng ca (cách mạng hay lãng mạn?!). Của một thời đã xưa.
Tình cờ đọc lại Mẫn và tôi. Lại một thời đã xưa nữa. Lãng mạn (cách mạng!?).
Mình không có thống kê. Nhưng có vẻ như rằng ngày nay người đọc không mấy nữa. Nhân loại ngập trong thông tin. Ngốn ngấu. Cần tiêu hóa nhanh. Tây fast food. Ta "ăn liền". Còn đâu "nhai kỹ no lâu". Nghe. Nhìn. Đọc trở thành canh rau muống. Thành cà dầm tương.
Nhớ ngày xưa. Đang bị hút theo số phận Những người khốn khổ thì cụ Hugo lại rẽ ngang kể dài dòng về lịch sử cống ngầm Paris. Hay mê mải đi theo những dòng văn xuôi mọc cánh của Daudet. Chuyện ông thầy tu say rượu, chuyện ông nghị làm thơ, chuyện chàng chăn cừu trên đỉnh núi, ...
Rồi say sưa với Iliad và Odyssey. Bi hùng ca về những con người can trường và cao thượng. Dù ở bên nay hay bên kia, Achilles hay Hector, Menelaus hay Paris, Odyssey hay vua Priam. Dù họ chém giết nhau, và cho rằng nguyên nhân bởi những người đàn bà, Helena xinh đẹp hay nữ thần Thetis bất hạnh. Hay sự can đảm và hào hiệp đã đi theo họ xuống mồ? Hay cái đẹp chỉ có trong thơ ca tiểu thuyết? Để ngày nay dẫu xem phim Troy mấy người sực tỉnh?
Chợt nhớ chuyện bạn Đức không muốn đem stress về nhà sợ ảnh hưởng con trai. Thế thì bạn phải đọc Andersen. Rồi bạn sẽ kể cho con trai nghe về chú lính chì dũng cảm, về cô bé bán diêm, về Lọ lem với ba hạt dẻ, ...
Giấc mơ đẹp cho con trai phải chăng chỉ có trong chuyện cổ tích?
Cổ còn hơn ... Cũ nữa ...
Thứ Ba, 18 tháng 11, 2008
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét