Chuyến này mình có hai ngày trực thật yên bình. Thứ Bảy, Chủ nhật. Ăng ten tv chắc có vấn đề gì đó với mưa bão nên tv cà rột cà rẹt. Vùi mình trong chăn ấm, mặc kệ gió rít ù ù bên ngoài. Bật laptop nghe nhạc, Richard Clayderman, Paul Mauriat. Và đọc Nguyễn Ngọc Tư. Gió lẻ.
Đọc thật chậm. Cảm giác như chưa bao giờ đọc chậm đến thế. Đến độ thấy như có lỗi chính tả. "buộc miệng chửi thề", hay "buột miệng"? Không biết lỗi của Tư hay nhà in. Một lỗi phổ biến miền Trung.
Đọc chậm và mơ màng. Liên tưởng chàng trai Kinh Bắc lang thang tìm lá diêu bông. Liên tưởng đoàn người lặn lội lên Tây Tạng kiếm xa trục thảo. Và có những người muốn ngắm sầu trên đỉnh Puvan.
Bông nhiên tưởng tượng Puvan như một trò chơi. Có vô vàn những viên bi bóng loáng. Đủ kích cỡ. Đủ màu sắc. Chỉ một cái lắc động nhẹ là chúng thi nhau lăn. Lăn ngược, lăn xuôi. Lăn mải miết trên những rảnh dài vô tận, song song. Mà không, không chính xác song song. Có lúc chúng rời xa, như trên một cái quạt. Lại có lúc khúc khuỷu lại gần. Gần tưởng như húc vào nhau. Nhưng dường như chúng chỉ chạm khẽ vào nhau. Cũng có thể chúng không hề chạm vào nhau. Rồi lại mải miết lăn tiếp. Theo rãnh của mình. Có viên đến đích. Nó rơi tõm vào một cái lỗ. Và biến mất. Như chưa bao giờ tồn tại. Để những viên khác vẫn miệt mài lăn. Lăn lui, lăn tới.
Trong đầu lại bị gieo vào ý nghĩ. Có thể Tư có thay đổi. Ở một vài tình tiết. Ở một vài con chữ. Nhỏ thôi. Không đao to búa lớn. Nhưng sắc. Sắc như dao cau của sĩ phu Bắc.
Phải chăng cũng đúng thôi? Khi cả xã hội đang hồn nhiên lao vun vút về đáy vực thẳm. Sá gì một cây cỏ xanh non mong manh vách đá?
Chủ Nhật, 23 tháng 11, 2008
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét