Ngồi buồn đọc Nguyễn Ngọc Tư.
Lại buồn thêm.
Tại mình. Không phải tại Tư.
Chuyện bà già không quen được nhà con trai ở thành phố. Tội nghiệp đời người chứng kiến quá nhiều đổi thay. Đổi thay nhanh đến không thích nghi kịp.
Chuyện người phụ nữ nghèo mà sống cảnh "tri túc".
Mình thích văn của Tư. Từ hồi tới giờ. Chẳng nhớ chính xác từ hồi nào nữa. Rồi qua cái đận "Cánh đồng bất tận", người ta nói xôn nói xao về đổi thay với lại thay đổi. Mình thấy Tư vẫn thế. Và mình vẫn thích đọc Tư như thế.
Nói vậy chớ mình chẳng mua ủng hộ Tư được cuốn sách nào. Toàn đọc "chùa" trên net. Thích thì nói thích vậy chớ không biết phê bình tại sao. Biết blog Sầu riêng đã lâu mà không hề comment gì hết.
Nhớ có lần đọc linh tinh gì đó Tư viết về chuyện đi đám. Nói không thích đám tang. Vì tính ưa cười thay cho nói. Mà đến đám tang không làm vậy được. Tự nhiên nghĩ chắc mình không thể xin nick chat với Tư được. Vì chat làm sao khi mà người nào cũng cười thay cho nói? ...
Chủ Nhật, 9 tháng 11, 2008
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét