Sinh thời, ba hắn đã xây một đoạn rào bê tông dài thay vào. Nay mẹ hắn lại muốn xây thay nốt đoạn còn lại.
Hắn không nói gì, không phải vì không biết nói gì, mà vì có nói gì, thì cũng chẳng để làm gì.
Có những kẻ một khi đã ra đi thì không bao giờ còn có chốn cũ để quay về. :-((
Chỉ là, năm mới thấy những điều sẽ trở thành rất cũ ...
- Posted using BlogPress from my iPhone
10 nhận xét:
Em cũng thích hàng rào ni của nhà anh.
Còn chuyện chốn cũ thì e là quá khó vì suy nghĩ khác nhau nhiều quá
Uh, sao mà khác quá :-(
Năm mới tunrua lì xì lãn Ông nè:
Ngõ nhà anh thơm ngát hoa lan
Em ngượng nghịu nấp sau rào hoa dại
Len lén nhìn anh bên đèn đọc sách
Em mỉm cười mơ anh được làm quan!
Mà hông làm quan tham mô nghen!!! hi hi
(Thơ cổ, cảnh cổ cho người cổ)
Em cổ hông mơ anh làm quan mô.
Em chỉ mơ làm bà quan thui :-))
Uhm, danh xưng trong thơ chỉ mang tính minh họa,chớ suy diễn linh tinh! :D
Hí hí... Bài thơ chị Tunrua viết thiệt là hợp với cảnh và người nơi đây nè. Riêng câu "Em mỉm cười mơ anh được làm quan" có tính gợi mở lắm, một tương lai tươi sáng, một tình yêu trong trẻo,"mơ anh được làm quan" thôi, chứ đâu hề mơ mình được làm gì!
Lãn ông sướng nhứt đó nghe. Chị ơi, lì xì em nữa! :D
Có suy diễn chi đâu mà "em" "cổ" giật mình :-)))
Cô nhỏ bình thơ hay quá, Lãn ông sướng thiệt :-D
Cô Nhỏ muốn lì xì ah, rứa thì nhìn cái avatar nhé:
Em nhí nhảnh che dù trong nắng sớm
Nụ cười xinh xinh rạng rỡ bên đường
(Khen cho CN sướng cùng với Lãn Ông luôn, hix)
:-D
Đăng nhận xét