Ôn tuổi thơ dữ dội. Chỉ bột mì và chút đường.
Hồi đó, thầy dạy chính trị kể chuyện (tiếu lâm) thế này, L.D. yêu cầu Liên xô xây dựng giúp một nhà máy bột mì. Phía LX hỏi bọn mày cần xây dựng nhà máy làm đéo gì, bọn mày có trồng được lúa mì đéo đâu? Trả lời, có LX hehe viện trợ.
Xứ lúa nước ngày ấy không đủ gạo ăn. Tiêu chuẩn lương thực của cán bộ công nhân viên (nhà nước, dĩ nhiên, vì làm đếu gì có tư nhân) chỉ có 15% gạo (ẩm mốc) còn 85% là độn.
Trước thời bo bo sắn lát là độn bột mì. Trong các món chế biến từ bột mì thì lão mê nhất bánh chiên (rán). Nhưng làm gì có mà ăn, vì thiếu đường và không dầu mỡ.
Ngày nay ăn vào ... sợ nặng bụng, còn ngày ấy đói và thèm ăn triền miên ...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét