Thứ Sáu, 12 tháng 11, 2021

Lòng tự trọng

 NgV, thể hiện qua các "thánh chửi", thường, vô tình hoặc cố ý, sa vào thói nguỵ biện rất tầm thường.

Ấy là không phân biệt được hành động xấu (có thể của người tốt, thậm chí người chúng ta tôn thờ) với hành động bình thường (nhưng của người mà chúng ta căm ghét).

Điển hình là tâm lý ghét người giàu.

Chuyện một ông bộ trưởng ăn món bít-tết bò dát vàng rắc muối đắt tiền có thể rất bình thường, nếu ổng mua bằng tiền túi của ổng. Ổng chỉ đáng bị lên án nếu ăn bằng tiền thuế của nhân dân. Trong trường hợp này, đáng nói là sự thiếu minh bạch mãn tính của nhà nước.

Nhân đó, chửi lây sang chuyện bà chủ một hãng bay tặng tiền cho một trường đại học nước ngoài. Tiền do bả tài bả giỏi bả làm ra bả muốn cho ai thì cho, bả đâu có bổn phận phải nuôi đồng bào bả?

Chính cái tâm lý đòi hỏi kia mới là thiếu tự trọng!


Đáng nói ở chỗ, phải chăng tâm lý ấy lại là đặc trưng của dân tộc?

Nên trải qua biết bao cuộc hưng phế, nghèo vẫn hoàn nghèo.

Muốn giàu phải làm việc chứ đâu phải cứ nhăm nhăm đi lật đổ những kẻ giàu là mình "auto" giàu?

Không có nhận xét nào: