Thứ Tư, 14 tháng 3, 2018

Stephen Hawking

Mới cách đây mấy ngày, đọc câu: Có những người chỉ sống thôi đã là một sự can đảm, hắn nghĩ đến một số người, nhưng đã không nhớ tới ông.

Thực sự thì hắn đã không nghĩ về ông như một người can đảm. Có lẽ hắn từng nghĩ về ông như một người bất hạnh. Ít ra, đó là một sự bất hạnh cho thế giới này.


Điều hắn nhớ về ông là một thiên tài.

Hắn nhớ những lần tranh luận bổ ích với chú về Lược sử thời gian. Hắn nhớ tới sự giãn nở của vũ trụ. Hắn nhớ tới những lực hút khủng khiếp thu nhỏ các hành tinh không đủ khối lượng. Những lực hút hút cả ánh sáng, khiến ánh sáng ở xa thì bị bẻ cong, gần thì bị hút vào khiến chúng ta chỉ nhìn thấy lỗ đen hun hút. Dường như ông còn mạnh hơn những kẻ khổng lồ dám giam giữ vị thần ánh sáng ...


R.I.P.

Không có nhận xét nào: