Công ty hắn đang vào mùa thể thao và văn nghệ.
Sân chơi này, vốn xưa kia được gọi là phong trào quần chúng. Nay trở thành việc của chỉ một số ít "quần chúng". Hoạt động nghiệp dư nay thuê chuyên gia bên ngoài về huấn luyện rất "chuyên nghiệp". Và, hiển nhiên, tiêu tốn một chi phí đáng kể của doanh nghiệp vốn có chức năng hoàn toàn khác.
Thực ra mô hình này không mới. Từ ngày có đất nước công nông, nhiều ngành nghề không hề có chuyên nghiệp. Chỉ có công nông đá bóng, công nông múa hát. Nhưng dần đến độ chuyên nghiệp. Chỉ ... không còn là "công" là "nông" nữa. Nay kinh tế thị trường. Chuyên nghiệp đã hình thành. Nhưng sân chơi nghiệp dư thì vẫn càng ngày càng xa rời ... quần chúng.
Quy mô khu vực, Seagames tổ chức ở nước nào là nước đó đem rổ hốt huy chương ...
Trong trường học có môn giáo dục thể chất (aka thể dục). Ví dụ môn bóng rổ, học sinh được cho điểm theo kỹ năng ném rổ. Trong khi các đội bóng rổ chuyên nghiệp thì tìm mỏi mắt mới thấy được một cầu thủ bản địa.
Những chuyện kiểu như vậy, kể cả ngày không hết. Rút cục mục đích có phải là để tìm tòi phát hiện đào tạo bồi dưỡng tài năng hay không? Hay chỉ chuyện quần chúng luyện rèn ... bị biến tướng?
Câu trả lời đã sẵn ở tiêu đề. Giá bỏ đi 2 chữ đó mà thay bằng cao thượng, nhân văn thì thế giới này đã khác ...
Thứ Ba, 27 tháng 3, 2018
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét