Thứ Ba, 22 tháng 1, 2019

Luận cổ suy kim


85. THỬA GIÀY

Nước Trịnh có kẻ định thửa giày, đo chân làm no, rồi để cái no bên chỗ ngồi. Lúc đi chợ, quên không cầm no đi. Đến hàng giày mới sực nhớ ra nói rằng: “Thôi quên! Không cầm no đi rồi!”. Rồi, mãi vội chạy về nhà lấy no. Khi trở lại thì chợ đã tan, không thửa được giày nữa.

Có người thấy thế bảo rằng: “Sao không đưa chân ra người ta đo có được không?”
Anh ta cãi: “Tôi chỉ tin cái no thôi, chớ tôi không tin chân tôi được.”

Ôi! Thửa giày cốt chỉ đi vừa chân là được mà không tin chân, chỉ tin cái no đo chân, chẳng là câu nệ quá lắm ư! Ở đời kẻ làm công việc cứ bo bo giữ lề lối cổ hủ, không biết thế nào là hợp thời thích nghi thì có khác gì người đi thử giày chỉ tin no đo chân, mà không tin chính chân mình hay chăng?


Đà thành mới rồi có chuyện, nhà ở xã hội, người có nhu cầu không mua được, lại kẻ mua được đem bán vì "không có nhu cầu". Ấy cũng vì lối làm việc như người nước Trịnh đi thửa giày mà thôi.

Mà, cả xứ này, ngày nay, đều một lối làm việc như thế cả.

Không có nhận xét nào: