Việc bạn Oanh giành 2 huy chương vàng trong vòng vài chục phút chứng tỏ một nghị lực phi thường. Đó là điều không cần tranh cãi.
Tranh cãi ở chỗ sở dĩ bạn rơi vào thế khó là do năng lực của bạn đã được lường trước.
Trong khi ban tổ chức lường trước được điều đó để gây khó dễ thì bộ máy quan chức hùng hậu của xứ lúa nước đã không lường trước được sự bẩn thỉu của ban tổ chức. Chắc là cũng có khiếu nại, nhưng không ăn thua.
Nhân dân xứ lúa nước như thường lệ bức xúc với ban tổ chức một thì chửi rủa đám quan chức ăn hại mười. Nhưng lẽ ra nhân dân cũng nên lường trước sóng to gió cả trong cái ... ao làng nó vậy.
Lão già lười nơi núi kia thủng thẳng, nếu đã chấp nhận tắm ao ta (cho mát) thì cũng nên coi sức khoẻ làm trọng, chứ mấy cục vàng bẩn bẩn đó có đáng không? Bỏ bớt một môn thi đấu, không nói nhiều. Thế cho nhân văn và ... hữu nghị. Nhưng thế, thì đã không phải là ao làng ...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét